Hai người bọn họ đều kích động với chút khó tin. Dù sao thì bọn họ cũng là Kỷ tộc, cũng chỉ là một bộ tộc ở Yên sơn mà thôi! Đối mặt với Tuyết Long Sơn khủng khiếp tới vậy. Bình thường đối phương chỉ cần phái một đoàn Tử Phủ tu sĩ là đã làm cho những bộ tộc bình thường sợ đến vỡ mật rồi. Thậm chí là cả Kỷ Cửu Hỏa cũng chỉ mong muốn kéo dài thời gian, cố gắng tới lúc sứ giả vương triều Đại Hạ tới.
Không ngờ lại có thể một hơi giết mười hai tên Tử Phủ tu sĩ. Từ trước đến giờ người Kỷ tộc chưa chết lấy một người!
- Hiện tại chỉ còn lại một đám.
Kỷ Cửu Hỏa nói. Đồng Ngọc, Nông Tử Đạo chính là ở trong nhóm Tử Phu tu sĩ đó.
- Nếu giết bọn chúng thì chúng ta chắc chắn thắng rồi.
Kỷ Nhất Xuyên nói.
- Đặc biệt là Nông Tử Đạo kia. Nếu giết được hắn thì ta không tin trong khoảng thời gian ngắn Tuyết Long Sơn có thể tìm được cao thủ trận pháp thứ hai được.
- Trong nhóm thứ hai có Đồng Ngọc và Nông Tử Đạo. Chỉ cần Nông Tử Đạo chết la chúng ta chắc thắng rồi.
Kỷ Nhất Xuyên cũng gật đầu.
Có lẽ nhóm Tử Phủ tu sĩ khác của Tuyết Long Sơn cũng đã tới rồi. Nhưng cao thủ trận pháp vốn rất khó tìm. Bởi vì Đồng Ngọc gửi lời mời nên Nông Tử Đạo mới tới. Trong vùng xung quanh Yên sơn thì ngoài Nông Tử Đạo ra cũng không thể tìm thấy một cao thủ trận pháp lợi hại nào trong đám đệ tử Tuyết Long Sơn.
Không khí tối tăm tràn ngập trong Minh Long Tỏa Thiên Trận.
Nông Tử Đạo đang nhíu mày, trong đầu cũng đang suy tính về mê trận của Minh Long Tỏa Thiên Trận. Dường như toàn bộ suy nghĩ của hắn đều đã đắm chìm trong Minh Long Toa Thiên Trận.
Những Tử Phủ tu sĩ khác cũng quây xung quanh cảnh giới.
Đồng Ngọc còn đứng bên cạnh Nông Tử Đạo. Đúng là giống như kiểu một kẻ làm quan cả họ được nhờ.
Bỗng nhiên
- Kỷ Ninh!
- Đúng là Kỷ Ninh!
- Mộc Tứ sư đệ, ngăn hắn lại!
Xa xa truyền lại từng đợt kêu la.
- Liều mạng với hẳn!
- Lư Sư muội, An sư huynh, Mộc sư đệ!
Tiếng gào thê Lương vang lên.
- Kỷ Ninh, ngươi nhất định sẽ phải chết!
- Kỷ Ninh, Tuyết Long Sơn ta nhất định sẽ tiêu diệt Kỷ tộc ngươi. Nhất định sẽ giết ngươi.
Tiếng chửi thề đầy điên cuồng thê Lương vang lên.
Tiếp theo mọi thứ lại tĩnh mịch như chết cả rồi.
Không có bất kỳ âm thanh gì.
Nông Tử Đạo như muốn mở mắt ra. Sắc mặt của Đồng Ngọc cũng cực kỳ nghiêm túc. Đám Tử Phủ tu sĩ bên cạnh cũng mang vẻ mặt cực kỳ khó coi.
- Tử Khải sư đệ.
Đồng Ngọc hô lớn lên. Tiếng nói vang vọng trong đại trận.
Không có bất kỳ hồi âm nào.
Không có một âm thanh nào, không có một câu trả lời nào!
- Đã chết.
Nông Tử Đạo nói giọng khàn khàn.
- Toàn bộ bọn họ đều đã chết.
- Chúng ta, chúng ta…Tử Đạo sư huynh, Đồng Ngọc sư huynh…
Tu sĩ tóc đỏ bối rối mở miệng. Những tu sĩ khác cũng đều nhìn về phía Đồng Ngọc cùng Nông Tử Đạo. Đám đi trước có mười hai tên Tử Phủ tu sĩ. Vậy mà đều bị giết chết hết. Như thế thì làm sao không làm bọn họ lo lắng được đây? Không bất an được đây?
Đồng Ngọc khẽ gầm lên:
- Nghe hiệu lệnh của ta. Tử Đạo sư đệ tiếp tục nghiên cứu pháp trận. Tiên Hạc, Địa Long cùng bảo vệ Tử Đạo sư đệ. Ta cần sáu người bày ra đại trận để cùng bảo vệ Tử Đạo sư đệ thật tốt.
- Rõ.
Ngay lập tức đại trận sáng lên.
- Bọn ngươi chỉ cần dùng hết sức phòng thủ.
Đôi mắt Đồng Ngọc phát ra ánh sáng vàng nhìn ra xung quanh.
- Nếu tên kia đúng là Kỷ Ninh thì để ta đối phó với hắn.
- Vậy cứ giao hết cho Đồng Ngọc sư huynh vậy.
Nông Tử Đạo mở miệng nói. Đồng thời xung quanh hắn có mười tám cây trận kỳ cắm xen kẽ trong phạm vi ba trượng. Một ngọn tháp cao màu đen lơ lửng trên đầu bảo vệ hẳn. Ở trong ngọn tháp chỉ có Nồng Tử Đạo, Địa Long và Tiên Hạc.
- Yên tâm!
Đồng Ngọc thản nhiên nhìn, vẻ mặt dữ tợn ngút trời.
Hắn là cường giả Thần Ma luyện thể đã sớm tu luyện tới Tử Phủ viên mãn, lại được tu luyện thần thông nên có được khả năng chiến đấu ngang tầm với Vạn Tượng chân nhân, vì thế thì tại sao hắn phải sợ Kỷ Ninh đây?
Mặt trời treo cao.
Chủ phủ trong tòa thành cực lớn.
Một trong hai lão già của Động tộc là “Động Phiếm Dư” đang ngồi ở kia. Một gã trẻ tuổi ngồi bên cạnh cười nói:
- Xin Động tiền bối đợt chút. Chỉ tí nữa thôi là tộc trưởng sẽ tới.
- Không vội không vội. Động Phiếm Dư cười nói.
Lần này có bốn người đi mời đồng môn của chi nhánh Tuyết Long Sơn ở Yên Sơn. Theo thứ tự là hai lão Động tộc, Mộc Tứ, Cự Niệm Hùng. Do mời được Đồng Ngọc và Nông Tử Đạo nên Mộc Tứ đã cảm thấy đủ mới đi về trước tiên. Mà dựa theo kế hoạch lúc trước thì mỗi người cần phải mời được mười tên Tử Phủ tu sĩ.
Hai lão Động tộc cùng Cự Niệm Hùng mời một mạch. Thậm chí cả những Tử Phủ tu sĩ đã rời Tuyết Long Sơn rồi mà bọn họ vẫn mời. Bọn họ vẫn đang mời tiếp cho đủ mười Tử Phủ tu sĩ. Nhưng bọn họ nào ngờ rằng ở Yên sơn đã có chuyện phát sinh.
- Phiếm Dư sư huynh.
Một âm thanh hùng hồn vang lên. Chỉ thấy một gã trung niên áo dài màu bạc bước ra.
- Lần trước gặp sư huynh ở Yên sơn cũng đã gần trăm năm rồi. Lúc trước sư huynh nói có với đầy tớ trong phủ là có chuyện quan trọng muốn nói với ta không biết là chuyện gì?
- Đại hỷ sự!
Động Phiếm Dư tươi cười nói.
- Đại hỷ sự?
Nam tử trung niên áo bạc mang vẻ nghi hoặc.
Động Phiếm Dư vừa lòng cười nói:
- Không dám Ô lừa sư đệ. Lần này ta tới đây là để tặng cho ngươi một cọc công lao. Chúng ta vừa phát hiện được một mỏ quặng nguyên thạch khổng lồ ở Yên sơn ta. Mỏ quặng nguyên thạch này có phạm vi hơn bốn nghìn dặm. . Động Phiếm Dư nói đủ điều về mỏ quặng nguyên thạch khổng lồ kia.
- Mỏ quặng nguyên thạch?
Một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên. Chỉ thay một người trẻ tuổi mặc trường bào hoa mỹ màu đen đi tới từ cửa bên điện sảnh. Người trẻ tuổi kia có đôi mắt hẹp dài, cái mũi cao thẳng, thân người như một con rắn độc. Chỉ riêng ánh mắt nhìn chằm chằm của hắn đã làm Động Phiếm Dư run cả người rồi.
Động Phiếm Dư liền đứng dậy, khẽ hỏi:
Ô sư đệ, vị này là ai vậy?
Nam tử áo bạc cũng đã sớm đứng dậy, khom người cung kính nói:
- Sư tôn!
- Sư tôn?
Động Phiếm Dư lắp bắp kinh hãi.
- Đây là Hứa chân nhân, sư tôn của ta.
Nam tử áo bạc nói.
Từ khi vị Ô sư đệ kia bảo một tiếng sư tôn thì Động Phiếm Dư đã biết đây là ai rồi. Không thế dựa vào vẻ bề ngoài mà có thế phán định được thực lực của người tu tiên.