- Bắn tên phải dần dần, trước hết bắn trong phạm vi trăm dặm đã.
Thiếu niên mặc áo đen nói.
Kỷ Ninh được la cung chỉ điểm liền bắt đầu luyện tiễn thuật, mặc dù la cung không luyện qua tiễn thuật, nhưng mà chủ nhân đời trước của hắn lại là một thần tiễn thủ từ thời thượng cổ.
Đầu tiên là trăm dặm.
Sau đó là hai trăm dặm, ba trăm dặm...
Dựa trên sự chỉ điểm của la cung, Kỷ Ninh khổ luyện tiễn thuật gần ba năm, cũng chỉ có thể cách khoảng một ngàn hai trăm dặm, dựa vào sức mạnh bản thân mà bắn trúng hồng tâm. Một ngàn hai trăm dặm cũng đã là cực hạn của hắn, mặc cho Kỷ Ninh cố gắng như thế nào, đều không có chút tiến bộ.
- Tại sao nhỉ? Bình thường luyện tiễn thuật đều là như vậy, cảm ứng đối với gió, đối với càn khôn, người đều làm được. Mũi tên của người bay cũng không chậm. Nhưng sao ta vẫn cảm thấy, cảm thấy người vẫn còn có chút gì đó không ổn?
Thiếu niên mặc áo đen rất khó hiểu.
Dù sao bản thân hắn cũng không phải là một thần tiễn thủ.
Trong ba năm Kỷ Ninh cũng tranh thủ đi một chuyến tới thần tiên cung, ở tầng thứ mười tám, chọn lấy một pháp môn bắn cung để tham khảo. Đồng thời cũng nghe chỉ điểm của la cung, bởi vậy trong ba năm xạ thuật của hắn mới có thể tăng tiến như vậy.
- Tại sao lại thế nhỉ?
Kỷ Ninh đang ngồi trên mặt đất cũng rất thắc mắc.
- Tiểu sư đệ, ngươi vẫn còn đang luyện tên sao?
Tiếng cười vang lên, chỉ thấy một tiều phu đang gánh một bó củi đi tới.
- Đại sư huynh.
Kỷ Ninh liền đứng dậy, hổ thẹn nói.
- Đệ khổ luyện gần ba năm, nhưng thử thách của hậu nghệ tiễn thuật vẫn còn chưa qua được.
- Hậu nghệ tiễn thuật đúng là rất khó, thử thách cũng rất khó, ngươi bắn mấy mũi tên ta xem nào.
Tiều phu cười nói.
- Vâng.
Kỷ Ninh lập tức đại hỉ.
Đại sư huynh chính là đệ tử giỏi nhất của lão tổ, nhị sư huynh tế điên cùng với nhiều sư huynh, sư tỷ khác cũng tự nhận không bằng. Thậm chí lúc Kỷ Ninh nói chuyện phiếm với sư huynh ngân nguyệt, sư huynh cũng nói khẽ đại sư huynh đã là tồn tại cấp độ đạo tổ, thực lực đại sư huynh như vậy, hơn nữa đã ẩn cư một thời gian dài như vậy, chắc hắn đối với một trong mười đại thần thông đứng đầu tam giới “hậu nghệ tiễn thuật” cũng đã nghiên cứu qua.
Tuy nói môn hạ của lão tổ cũng có vài người nghiên cứu hậu nghệ tiễn thuật, nhưng trình độ cũng chưa cao.
Nhưng với khả năng của đại sư huynh, chắc rằng phải có một chút thành tựu.
Vút! Vút! Vút! Vút! Vút! Vút!
Từng mũi tên được bắn ra.
Kỷ Ninh dùng toàn lực, cảm ứng gió, cảm ứng càn khôn, giờ khắc này trời đất, gió tất cả đều cảm nhận được... Phảng phất hắn cũng nắm cả trời đất trong tay, năm trong tay vô số gió, thậm chí một vài biến ảo của gió ở phía xa cũng hiện lên trong đầu, có một loại cảm giác sâu thẳm trong tâm hồn. Loại trạng thái này chính là lúc tiễn thuật tiến vào đạo chi vực cảnh, bởi vì cảnh giới của Kỷ Ninh vốn cực cao, cộng thêm tiễn đạo có liên quan rất lớn đến gió và càn khôn, cho nên hắn học cũng rất nhanh.
Từng mũi tên bay về phía mục tiêu cách xa vạn dặm phía trước.
Vù! Vù! Vù! Vù! Vù! Vù!
Mỗi một mũi tên, bay sượt qua bia ngắm khoảng mười thước, rít gió bay qua, thậm chí hắn vận khí tốt, còn có một mũi tên bắn trúng bia ngắm. Đáng tiếc chỉ là bắn trúng bia ngắm, cách hồng tâm còn xa lắm.
- Tốt lắm, ngươi có thể dừng lại.
Tiều phu nói.
- Xin đại sư huynh chỉ điểm.
Sau khi Kỷ Ninh dừng lại liền cung kính nói.
Tiều phu cười nói:
- Ngươi có cơ sở rất tốt, tuy nhiên ngươi còn một khuyết điểm quan trọng nhất.
- Khuyết điểm quan trọng nhất?
Kỷ Ninh nghi hoặc.
- Đúng.
Tiều phu gật đầu.
- Nhớ kỹ, mũi tên đang bay, lòng cũng đang bay. Khi ngươi đạt tới cảnh giới này, ngươi có thể bắn trúng hồng tâm cách xa vạn dặm rồi.
Nói xong tiều phu liền nhấc bó củi lên vai, nhàn nhã rời đi.
Kỷ Ninh vẫn đứng đó, lẩm bẩm tự nói:
- Mũi tên đang bay, lòng cũng đang bay?
Nhìn vị tiều phu đại sư huynh bỏ đi, Kỷ Ninh lại càng ngờ vực:
- Tên bay, ta hiểu nhưng tâm bay là có ý gì?
Păng! Păng! Păng!
Kỷ Ninh giương cung lên bắn liền mấy mũi, trong lòng càng suy tư.
- Tiểu chủ nhân.
Thiếu niên áo đen xuất hiện ngay bên cạnh, khuôn mặt tỏ ra hưng phấn.
- Đại sư huynh của ngươi nói 'tên bay, tâm bay' ta hơi hiểu hiểu.
- Hả?
Kỷ Ninh tỏ ra mong chờ.
Thiếu niên áo đen liền bảo:
- Ta đã từng trải qua vài đời chủ nhân, đã từng nhìn thấy lúc chủ nhân các đời luyện bắn tên, cũng từng thấy họ chỉ điểm cho lũ hậu bối luyện bắn tên. Ta nhó là họ cũng thường nói một câu như thế này 'phải dụng tâm, phải để tâm trên tiễn'. Trước đây khi chỉ điểm cho ngươi ta chưa từng nghĩ tới vì cho đó chỉ là câu nói cửa miệng, hiện giờ nhở lại thì chắc có hàm nghĩa trong đó.
Kỷ Ninh rất thông tuệ, thiếu niên áo đen chỉ hơi chỉ điểm, chun kịp nói suy nghĩ trong lòng thì trong lòng hắn đã này ra ý nghĩ.
Dụng tâm?
Tâm đặt phía trên?
Tên bay? Tâm bay?
- Ta đoán 'tâm bay' hẳn là tâm và tiễn cùng bay.
Thiếu niên áo đen liền nói ra suy nghĩ.
- Tâm này, có thể là một loại sức mạnh vô hình.
Kỷ Ninh nghe lời nói của thiếu niên áo đen, trong lòng cũng đã nghĩ được rồi. Ba năm qua, bắn tên đã là hoạt động mỗi ngày, bắn tên đã lấy 'vạn lần' làm đơn vị. Nếu chỉ nói chuyện quen tay thì thật ra Kỷ Ninh cũng đã thoáng chạm tới ý cảnh 'tiễn bay, tâm bay' rồi, chỉ là từ trước đến này chưa ai chỉ điểm phá mê tầng này thôi.
Lúc này Kỷ Ninh lại một lần nữa kéo dây cung, giương mũi tên.
- Hư không...
- Viu...
Giờ phút này, tất cả thiên địa đều đọng cả trong một lòng, một lòng Kỷ Ninh đều đạt cả trên mũi tên.
Chẳng mấy chốc, Kỷ Ninh đã mơ hồ nhập vào 'cảnh giới vong ngã', mặc dù tất cả thiên địa đọng lại trong lòng nhưng hết thảy xung quanh đều trở nên mơ hồ. Trong tâm niệm chỉ có mũi tên trên bàn tay.
Păng!
Dây cung bật mạnh.
Mũi tên nhanh chóng phá không bắn đi, tâm niệm vô hình của Kỷ Ninh dung nhập ở trên mũi tên, thậm chí còn có một loại cảm giác kỳ lạ. Đó là cả người dường như biến thành mũi tên! Mũi tên phá không, xuyên qua cây cối, bàn thân giống như xuyên qua cây cối, cảm tác tâm tiễn hợp nhất rất huyền diệu...
Thế nhưng khi mũi tên bay được trâm dạm thì tâm niệm vô hình kia cũng biến mất không cách nào giữ được trạng thái huyền diệu 'mình như một mũi tên' nữa.
- Viu!
Cuối cùng mũi tên cắm trên mục tiêu cách đó cả vạn dạm, đương nhiên khoảng cách đến hồng tâm hẵng còn cự ly không nhỏ.