- Đi Hỗn Độn làm gì chứ?
Thần Vương có chút nghi hoặc.
- Đáng tiếc không có cách nào tra xét ra được.
Mặc dù thần thông rất cao minh, lực lượng vô hình của Thần Vương thẩm thấu tiến vào bên trong hư không dò xét một phen vẫn còn có thể làm được. Dù sao hư không vô hình cũng không có trở ngại a. Chỉ là ở trong Hỗn Độn vô tận lại có trở ngại quá lớn, căn bản không có cách nào tra xét ra được.
. . .
Hỗn Độn vô cùng vô tận, tối tăm mờ mịt sương mù tràn ngập, bên trong đám sương mù tối tăm mờ mịt này ẩn chứa lực lượng thần kỳ. Nếu như có thể tìm hiểu Hỗn Độn Thiên Đạo, như vậy sẽ có thể từ trong sương mù ở đây hấp thu được một ít Hỗn Độn chi lực. Chỉ có điều, hiển nhiên Kỷ Ninh còn chưa làm được chuyện này. Hắn ở trong Hỗn Độn vẫn không có cách nào đạt được ngoại lực bổ sung, chỉ có thể tiêu hao pháp lực của bản thân hoặc là dùng linh đan để bổ sung mà thôi.
Đương nhiên, ngao du thời gian ngắn ở trong Hỗn Độn cũng coi như không thành vấn đề.
Nếu như thời gian ngao du dài, như vậy pháp lực sẽ hao hết, sẽ bị mất mạng ở trong Hỗn Độn.
- Ngôi sao thật là nhiều.
Ở bên trong Hỗn Độn thường xuyên có thể phát hiện ra một ngôi sao, loại nhỏ chỉ sợ cũng lớn chừng một ức dặm. Loại lớn có thể lớn hơn rất nhiều một phương Đại thế giới.
Những ngôi sao này mặc dù ở bên trong Hỗn Độn, thế nhưng bởi vì cách Tam giới quá gần cho nên đã sớm bị Đại Năng Giả của Tam giới lúc ngao du dò xét rõ ràng. Trong địa đồ cũng đã đánh dấu ra một đám. Kỷ Ninh căn cứ theo địa đồ mà Phương Thốn sơn lấy được, xé rách hư không tiến hành xuyên thẳng cự ly ngắn, đi qua từng ngôi sao một.
- Là ngôi sao này a.
Sưu.
Ngôi sao mà Hư Không chu giờ phút này đang đứng trước mặt, toàn thân hoàn toàn do băng cứng cấu thành, luận lớn nhỏ, sợ rằng có thể sánh ngang với Đại Hạ thế giới. Toàn bộ ngôi sao tản ra hàn khí vô tận. Ở mặt ngoài của ngôi sao này cũng có một ít khe rãnh cực lớn, giống như là hạp cốc. Cũng có những chỗ nhô lên như là những ngọn núi. Ở bên trên ngôi sao này cũng có cuồng phong, thế hưng lại không có bất kỳ sinh mạng nào khác.
Coi như là Thần Ma tiên nhân thì cũng không muốn sinh hoạt ở trên ngôi nghèo nàn như vậy.
- Đi.
Kỷ Ninh tâm ý khẽ động.
Lập tức từ tỏng mi tâm của hắn có một tấm bia đá bay ra, tấm bia đá này trực tiếp bay ra, bay về phía hạp cốc tĩnh mịch ở phía trước. Rất nhanh đã bị cuồng phong thổi qua, làm cho nó rơi vào chỗ sâu trong hạp cốc. Dưới tâm thức của Kỷ Ninh dò xét. . . Tấm bia đá ngã kia rơi vào chỗ sâu trong hạp cốc, sau đó rất nhanh đã bị vô số tầng băng bao trùm, hoàn toàn bị đóng băng ở chỗ sâu trong ngôi sao này.
Nếu như là người bên ngoài tới, đương nhiên sẽ không có cách nào dùng tâm thức dò xét được. Thế nhưng Kỷ Ninh đã khống chế tấm bia đá này, đương nhiên có thể cảm ứng được nó.
- Đặt tấm bia đá ở đây, dù là ai cũng không có cách nào tra xét ra được.
Kỷ Ninh thầm nghĩ:
- Ở bên trong Hỗn Độn, Đại Năng Giả cũng không có cách nào xuyên thấu qua hư không để tra xét a. Cho dù có ai có thực lực ngập trời, tâm thức có thể bao phủ tới nơi này. Thế nhưng tấm bia đá này. . . Bản thân đã thần bí vô cùng, người ngoài phải dùng mắt thường mới có thể nhìn thấy được.
Cho nên cho dù có Đại Năng Giả biết rõ Kỷ Ninh có tấm bia đá, biết rõ Kỷ Ninh giấu ở bên trong ngôi sao này. Thế nhưng cũng phải điều tra từng tấc của ngôi sao này, lại dùng mắt thường để quan sát.
Một ngôi sao sánh ngang với Đại Hạ thế giới, muốn xem xét từng tấc một, quả thực là nằm mơ a.
Huống chi cũng không có ai biết Kỷ Ninh đã đem tấm bia đá đặt ở chỗ này.
- Ở nơi này. . .
- Chính là nơi cuối cùng mà ta phản kích.
- Nếu như ta rơi vào tai hoạ ngập đầu. Ít nhất hai phân thân mà ta giấu ở trong tấm bia đá này vẫn còn có thể một lần nữa tu luyện, khôi phục lại tất cả phân thân a.
Kỷ Ninh thầm nghĩ trong lòng.
Sưu.
Lập tức Hư Không chu lại đi dạo một ít ngôi sao ở bên trong Hỗn Độn một vòng, về sau Kỷ Ninh lập tức rời khỏi Hỗn Độn, về tới hư không vô tận. Hiện tại hắn cũng chỉ dám dạo chơi ở trong Hỗn Độn đã hoàn toàn được Tam giới dò xét rõ ràng, đồng thời khoảng cách cũng tương đối gần, chứ cũng không dám xâm nhập vào quá xa.
Ai cũng không biết. . .
lần này Kỷ Ninh tiến vào Hỗn Độn, thả tấm bia đá ra, thậm chí bên trong đó còn có hai cỗ phân thân của hắn. Hai cỗ phân thân kia đang dựa vào Bát Hỏa Càn Khôn Giới cùng với một ít pháp bảo Thuần Dương khác, đang phóng thích ra phong hỏa lôi điện, đang công kích tới Chân Tiên Chân Thần kiệt lực.
. . .
Sau khi về tới vô tận hư không, Kỷ Ninh cũng đã đến Đại Hạ thế giới.
Kỷ Ninh đứng ở giữa không trung, lại lấy ra một tấm lệnh bài, rót pháp lực vào trong đó.
- Đồ nhi.
Thanh âm của Bồ Đề vang lên bên tai của Kỷ Ninh.
- Đồ nhi phải về Tà Nguyệt Đại thế giới một chuyến, đồng thời còn có việc muốn nói cho sư phụ biết.
Kỷ Ninh nói.
Sưu Sưu.
Lập tức ở trên không trung bên cạnh tức thì xuất hiện một đạo vòng xoáy, Kỷ Ninh trực tiếp cất bước tiến vào, tiến về Tà Nguyệt Đại thế giới.
Xuyên qua vòng xoáy không gian, trước mắt đã xuất hiện một ngọn núi lớn nguy nga lơ lửng, chính là Phương Thốn sơn.
- Sư thúc.
- Sư thúc.
- Sư thúc tổ.
Hành tẩu ở trong Phương Thốn sơn, ngẫu nhiên Kỷ Ninh cũng nói một hai câu với một ít người quen thuộc. Sau đó hắn lập tức đi tới trước miếu đạo sĩ của sư phụ Bồ Đề. Ở cửa miếu đạo sĩ, hai đạo đồng Thanh Thủy, Bạch Hà cũng không có ngăn cản hắn. Hiển nhiên đã nhận được lão tổ phân phó.
Kỷ Ninh đi vào miếu đạo sĩ, vừa vào đã nhìn thấy sư phụ Bồ Đề đang khoanh chân ngồi ở phía xa.
- Sư phụ.
Kỷ Ninh cung kính hành lễ.
- Có chuyện gì?
Bồ Đề nhìn Kỷ Ninh.
- Lần này đệ tử tiến hành đánh lén đối với vài chỗ của Vô Gian Môn, giết hơn mười vị Thiên Thần Chân Tiên.
Kỷ Ninh nói ra:
- Đệ tử muốn bức Vô Gian Môn kia thả sư tỷ ra. Chỉ là Vô Gian Môn kia vẫn như trước, không có ý định đáp ứng. Nhưng mà ai ngờ. . . Trong lúc xem xét chiến lợi phẩm...trong đống chiến lợi phẩm kia lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
Bồ Đề cười nói:
- Ồ? Vậy sao, thứ gì mà còn đặc biệt đến nói cho sư phụ nghe vậy.