Mãng Hoang Kỷ

Chương 843: Chương 843: nghiệp hỏa kiếp thứ ba (1)




- Toàn bộ thành thị, tất cả di chuyển.

Tiên Nhân tóc xanh mở miệng, âm thanh vang vọng mọi nơi.

Trong tiểu viện, thiếu niên cùng hai vị mẫu thân ngẩng đầu nhìn, bọn họ còn ngây người nghi hoặc, di chuyển? Sao lại di chuyển?

Xôn xao.

Tiếp theo đám người bọn hắn cảm giác không gian biến hóa, sau đó đến khi xuất hiện là ở một không gian khác.

- Nhiều người như vậy?

Thiếu niên cảm thấy không nhìn hết số người.

- Lạc Quân a, cái này, đây là có chuyện gì?

Hai vị mẫu thân đều vô cùng hoảng sợ.

- Mẹ cứ yên tâm, đây là thủ đoạn của tiên gia.

Thiếu niên tự tin nói.

- Rất nhiều tộc nhân đều ở đây, đợi một lát nữa là biết chuyện gì xảy ra rồi.

Không bao lâu sau.

Xôn xao.

Bọn người thiếu niên lại bị di chuyển lần nữa, càng ngày càng dày đặc người.

- Đây chỉ sợ là lúc Phù Phong lão ma tập trung người a?

Kỷ Ninh mơ hồ suy đoán, đồng thời cũng sợ hãi, hơn mười năm hòa mình vào thiếu niên kia, Kỷ Ninh đã muốn cảm động, hắn biết rõ thiếu niên này vô cùng chất phác, cũng rõ tình cảm của thiếu niên cùng hai vị mẫu thân sâu đậm nhường nào.

Hắn biết rõ tương lai thiếu niên này,lại không muốn tin vào điều ấy.

- Bành.

Không gian vỡ vụn rồi.

Không gian vỡ nát, biến thành những mảnh nhỏ, một ít tu tiên giả có thực lực mạnh mẽ rống hận, muốn lao ra khỏi tiểu không gian.

- Chuyện gì xảy ra thế này?

- Trời ơi.

- A Bộ!

Vô số phàm nhân hoàn toàn mơ hồ, bọn họ nhìn một màn long trời lở đất mà không có sức phản kháng. Tâm trạng hoảng sợ, lo lắng, tiếng rên la thống khổ tràn ngập mọi nơi.

- Mẫu thân, nhị nương... Không, không...

Thiếu niên vô cùng bối rối, hắn thấy thân thể mẫu thân, nhị nương vỡ vụn trong không gian, bị chết ngay lập tức.

Sinh mạng những người quan trọng nhất của hắn.

- Mẫu thân!

- Nhị nương!

Thiếu niên vô cùng đau đớn, tràn đầy hận ý và không cam lòng, ý thức hắn chìm trong đen tối.

Kỷ Ninh nhập thân, tình cảm của thiếu niên cũng ảnh hưởng đến hắn, nhập thân hơn mười năm, Kỷ Ninh đối với hai người cũng có cảm tình, giống như mẫu thân của mình. Vì vậy lúc hai người chết đi, trong lòng Kỷ Ninh cũng vô cùng phẫn nộ, không cam lòng... thậm chí còn tự trách! Hắn không kìm lòng được, sinh ra tự trách.

Nếu như lúc đầu ta không đánh vỡ viên Càn Khôn Châu kia thì tốt biết bao.

- Hài tử đáng thương, hai người mẫu thân đáng thương.

Dù sao đạo tâm Kỷ Ninh đã đạt tới cảnh giới ‘Băng Tâm’, nhanh chóng áp chế chút nỗi niềm tự trách bản thân kia xuống, đem tâm trạng mình hoàn toàn thoát khỏi thiếu niên kia.

...

- Ngươi nghe kỹ cho ta, muội muội ta không phải là người mà một tên ngu xuẩn như ngươi có thể xứng đôi.

Một gã tráng hán dẫm trên người một tên thanh niên, phẫn nộ quát.

- Biết điều sau này tránh xa muội muội ta một chút. Nếu không lần tới đụng phải, cũng không chỉ đơn giản như hôm nay. Sâu trong núi có rất nhiều yêu thú, chỉ cần ném ngươi vào, không cần tới một đêm, ngươi đã bị ăn sạch sẽ, cặn bã cũng không còn.

Tráng hán lại đạp thêm hai cước, lúc này mới xoay người mà đi.

Kỷ Ninh cảm giác toàn thân đau đớn, mặt mũi sưng phồng lên, cả cái trán đều bị đập phá.

- Ta nhập vào người thanh niên này sao?

Kỷ Ninh thầm nói.

Người thanh niên khập khiễng, khó khăn bước về chỗ của mình.

Tối hôm đó.

- Kỷ...

Một nàng thiếu nữ lặng lẽ đến nơi này. Thấy bộ dạng thanh niên trên giường, nàng đau lòng, hai hàng lệ chảy xuống.

- Đều tại ta,do ta...

- Dư Vi?

Nhìn thấy thiếu nữ này Kỷ Ninh không khỏi cả kinh.

Quá giống.

Quá giống, nàng và Dư Vi sư tỷ giống nhau như đúc. Kỷ Ninh liền nhanh chóng thanh tỉnh, trong dãy núi Trần Ngọc, phàm nhân nhiều hơn trăm triệu, có một người giống Dư Vi cũng là điều hết sức bình thường. Hơn nữa nhìn kỹ có thể nhận thấy,thiếu nữ này càng thêm tinh khiết thuần phác. Không có bộ dạng của tu tiên giả.

Thiếu nữ giúp chàng trai lau vết thương, đắp thuốc lên,c òn đặc biệt mang đến canh thịt cho chàng trai uống.

- Sau này chúng ta cần chú ý hơn, không nên để đại ca ta thấy được, cũng không thể để những người trong nhà ta thấy.

Thiếu nữ nói.

- A Phù, hãy tin tưởng ta. Ta nhất định sẽ tu luyện thành Tiên Thiên sinh linh, quang minh chính đại tới cưới ngươi làm vợ.

Thanh niên chân thành nói.

- Vâng.

Thiếu nữ nhẹ nhàng gật đầu.

...

- Ngươi, tên tiểu tử này, ngươi cũng không nhìn một chút xem ngươi là thứ gì sao? Ngươi thật đúng là không biết tự lượng sức mình a, ngươi ngay cả Tiên Thiên sinh linh cũng không phải, còn muội muội ta là mỹ nữ bực nào, đơn giản chính là tiên nữ hạ phàm, ngay tại thành Đông Cừ, số người muốn cưới muội muội ta cũng là lớn nhất đấy.

Tráng hán kia tức giận nói:

- Đó là người ngươi có thể nghĩ đến sao? Lần trước ta đã khuyên bảo ngươi, lần này đừng trách ta vô tình. Người đâu, trói chặt hắn lại, vứt vào trong núi cho yêu thú ăn thịt.

- Vâng.

Hai gã đầy tớ đáp.

Bị áp trên mặt đất, miệng người thanh niên nhét đầy vải bố, hai cánh tay, rồi toàn thân nhanh chóng bị trói lại, gã phát ra thanh âm không cam lòng, nhưng tráng hán kia lạnh lùng, không thèm để ý.

Thanh niên bị đưa ra khỏi thành,rồi bị vứt vào núi sâu.

- Vứt hắn xuống chỗ này, một lúc sau, xác hắn cũng bị ăn hết thôi.

Hai gã đầy tớ quăng người thanh niên xuống.

Người thanh niên bị trói rơi xuống mặt đất đầy đá vụn, một khối đá nổi lên đâm vào ngực làm hắn phun ra một ngụm máu, hắn đau đớn, lăn lộn trên mặt đất.

- Ta sẽ chết phải không? Tại đây sao?

Trong lòng gã thanh niên vô cùng sợ hãi.

Thời gian không ngừng trôi qua.

- Sa sa sa.

Có âm thanh truyền đến ,trong lòng gã thanh niên lập tức căng thẳng, có yêu thú tới sao? Đừng nói là yêu thú,chỉ cần một con dã thú bình thường nhất cũng có thể dễ dàng nuốt sạch hắn.

- Tại chỗ này rồi, không sai.

- Vừa rồi ngươi dẫn sai đường, sai lần nữa thì ngươi cũng chết cùng tiểu tử kia đi.

- Lúc trước là do trong núi trời tối mới đi nhầm, lần này tuyệt đối không sai.

Cùng với thanh âm, tráng hán và hai gã tôi tớ xuất hiện.

...

- Ô,ô.

Thanh niên bị bịt miệng không thể nói chuyện, sợ hãi nhìn ba người vừa xuất hiện.

Tráng hán lại giận quá hóa cười:

- Còn chưa chết, vận khí ngươi thật là tốt. Không biết tiểu tử ngươi dùng thủ đoạn gì mà muội muội lại lấy cái chết uy hiếp, bắt ta mang ngươi về.

Thanh niên về sau mới biết...

A Phù vừa biết tin Kỵ bị đưa vào núi sâu cho yêu thú ăn thịt liền ngẩn cả người, sau đó nổi điên lên, lấy cái chết uy hiếp:

- Nếu trước sáng mai ta còn không thấy Kỵ, ta sẽ chết cùng hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.