- Đánh bại tám cái?
- Còn kém hai cái cuối cùng?
Trong lúc nhất thời các Thiên Thần ở đây đều sững sờ.
Lời nói thật, ở sâu trong nội tâm các Thiên Thần ẩn ẩn có chút thất vọng, bởi vì đánh bại tám cái. . . Nói rõ còn có hai cái không có đánh bại! Hai Trấn Thủ giả liền phảng phất như hai chướng ngại vật. . . Chỉ sợ Kỷ Ninh cần không ít thời gian.
Tuy thất vọng một chút, bất quá tất cả mọi người rất bình tĩnh, thậm chí cũng ẩn ẩn buông lỏng một hơi, khá tốt. . . còn mạnh hơn Đại Mộng Thiên Thần, Húc Cửu Thiên Thần. Chủ yếu là trước kia Kỷ Ninh một người liền quét ngang hơn hai mươi tên Thiên Thần của Vô Gian Môn, làm bọn hắn sinh ra quá nhiều tưởng tượng không thực tế.
- Đã đánh bại tám cái? Lợi hại lợi hại, Đại Mộng Thiên Thần, Húc Cửu Thiên Thần cũng mới đánh bại bảy cái.
- Chỉ còn lại hai cái cuối cùng, không cần bao lâu là có thể vượt qua rồi.
Cả đám Thiên Thần đều nói.
Kỷ Ninh đương nhiên biết khát vọng trong lòng bọn hắn, nói thẳng:
- Ta cần phải đi về hảo hảo tĩnh tu tìm hiểu một phen, liền đi trước một bước.
Nói xong liền hóa thành lưu quang nhanh chóng bay đi, trở lại chỗ ở của mình, thả ra Tiên Phủ, vào Tiên Phủ bắt đầu tĩnh tu.
Hắn cần thời gian, hảo hảo tìm hiểu.
Trong nội tâm của hắn bành trướng lấy đại lượng cảm ngộ, dọc theo con đường này, làm hắn càng thêm kích động, hắn căn bản không có thời gian cùng những Thiên Thần kia nhiều lời, hắn cần phải làm là không ngừng cảm ngộ, cùng với tiêu hóa chúng!
Hai vị Tội Ác Thiên Thần, Phong Hầu Thiên Thần kề vai sát cánh mà đi, nhìn Tiên Phủ xinh đẹp trên ngọn núi kia.
- Lần này Bắc Minh vẻn vẹn đánh bại tám Trấn Thủ giả, hai Trấn Thủ giả đằng sau là một cái so với một cái lợi hại... Sợ là chúng ta muốn đi ra ngoài, không biết còn phải qua bao nhiêu năm.
Phong Hầu Thiên Thần thở dài nói, hắn từng xông qua Vạn Nhận lộ, cho nên rất rõ ràng, nhìn như vẻn vẹn hai Trấn Thủ giả, nhưng bình thường vây khốn trên trăm vạn năm ngàn vạn năm cũng không khó.
Như lúc trước Đại Mộng Thiên Thần, vừa đến Thiên Tinh Đảo liền đánh bại năm Trấn Thủ giả, về sau tuế nguyệt lâu như vậy, cũng chỉ đánh bại thêm hai cái! Mà Kỷ Ninh đối mặt là hai Trấn Thủ giả cuối cùng... Thực lực càng về sau tăng lên càng khó.
Về phần hai người Phong Hầu Thiên Thần, Tội Ác Thiên Thần càng là trong tuế nguyệt dài dằng dặc, thực lực tiến bộ quá mức bé nhỏ, so với lúc mới vừa gia nhập Thiên Tinh Đảo chỉ đánh bại nhiều hơn một Trấn Thủ giả.
- Cái này khó nói.
Tội Ác Thiên Thần lắc đầu.
- Chúng ta ở trên Thiên Tinh Đảo thời gian thật lâu, tiến bộ cực nhỏ. Đó là bởi vì chúng ta ở từng hòn đảo trước đó vây khốn thời gian quá lâu, cũng nghiền ép chúng ta quá nhiều tiềm lực. Thực lực chúng ta tăng lên tới hiện tại đã cơ hồ là cực hạn, tự nhiên tăng lên vô cùng khó khăn. Thế nhưng Bắc Minh tiến vào Nguyệt Hạ Đàm liền một mạch xông đến nơi này, tiềm lực của hắn không có bị nghiền ép, tiềm lực cao hơn chúng ta nhiều. Ngươi cũng đừng quên, năm đó một khi Giác Minh Tôn Giả đốn ngộ, liền xông qua ba Trấn Thủ giả cuối cùng đi ra ngoài.
Phong Hầu Thiên Thần khẽ giật mình, gật đầu nói:
- Ngươi nói cũng đúng, tiềm lực của chúng ta cơ hồ bị nghiền ép hết, đã là cực hạn, Bắc Minh lại không giống chúng ta.
- Kỳ thật ta một mực kỳ quái.
Tội Ác Thiên Thần cảm khái.
- Có thể một hơi giết tới Thiên Tinh Đảo, thiên phú, năng lực như vậy, đặt ở trong Tam Giới... Tuyệt đối là Thiên Thần tuyệt đỉnh, thậm chí Chân Thần Đạo tổ cũng rất coi trọng hắn, Bắc Minh thật có hi vọng thành Chân Thần Đạo tổ. Làm sao lại mạo hiểm tiến vào Nguyệt Hạ Đàm.
- Đúng vậy.
Phong Hầu Thiên Thần cảm khái.
- Ta cũng kỳ quái.
Thiên phú của Kỷ Ninh, từ lúc Tiên Duyên đại hội, đã được Lã Động Tân, Bồ Đề nhận đồng.
Bọn hắn nhìn ra thiên phú kiếm đạo của Kỷ Ninh! Thực lực của Kỷ Ninh tăng lên càng không có để cho đám người Bồ Đề thất vọng, tiến bộ mạnh mẽ, thậm chí ở trên Tâm Lực càng đạt tới tầng thứ tư, để cho Bồ Đề cũng kinh hỉ ngoài ý muốn, hiện nay ở trận doanh Nữ Oa, trong các Đại Năng Giả nhìn trúng Kỷ Ninh, thậm chí không thua lúc Thượng Cổ coi trọng Lã Động Tân.
Thế nhưng mà, Lã Động Tân có thời gian dài dằng dặc chuẩn bị, về sau góp ít thành nhiều trực tiếp thành tựu Đạo tổ.
Nhưng Kỷ Ninh thì sao?
Hôm nay hạo kiếp đã hàng lâm, Thiên Thần Chân Tiên song phương đã chém giết, quy mô là càng lúc càng lớn, đợi đến cuối cùng số mệnh chi tranh kết thúc, cái kia chính là quyết chiến quyết định vận mạng của toàn bộ Tam Giới rồi. Thời gian lưu cho Kỷ Ninh quá ít, đây cũng là tiếc nuối của đám người Bồ Đề.
Nhưng lại tiếc nuối, bọn hắn cũng cho rằng ở trong hạo kiếp đại chiến, Kỷ Ninh có lẽ có kỳ ngộ, đốn ngộ đột phá thành tựu Chân Thần Đạo tổ! Cho nên nếu như Kỷ Ninh không có tu luyện Đào Ngô Thập Bát Thần Ma, Bồ Đề chắc sẽ không cho phép Kỷ Ninh tiến vào Nguyệt Hạ Đàm.
Ở Nguyệt Hạ Đàm, Kỷ Ninh không ngừng hấp thu lấy kinh nghiệm giáo huấn, nhanh chóng phát triển, hôm nay mặc dù là Ngũ Bảo Kiếm Thuật cách đại thành cũng chỉ một bước ngắn.
- Mặc kệ như thế nào, Bắc Minh tiến đến, là vận khí của chúng ta.
Tội Ác Thiên Thần cảm khái nhìn Tiên Phủ phía xa.
- Chúng ta cũng có hy vọng đi ra.
- Ân, lần này Bắc Minh từ trên Vạn Nhận lộ vừa về, cũng không có cùng chúng ta nhiều lời, liền lập tức bế quan. Theo ta thấy, chỉ sợ thu hoạch rất nhiều cảm ngộ.
Phong Hầu Thiên Thần nói.
- Ngay cả chúng ta lần thứ nhất xông Vạn Nhận lộ thu hoạch cũng rất lớn, nói chi là Bắc Minh.
- Ân, nếu lần này hắn tiến bộ thật lớn, có thể trực tiếp xông qua Vạn Nhận lộ thì tốt rồi.
- Chờ xem.
Hai đại Thiên Thần đều mong mỏi.
Bọn hắn đối với mình xông Vạn Nhận lộ là không có chút lòng tin nào, vô tận tuế nguyệt còn vây ở giữa Vạn Nhận lộ, cách xông ra quá xa vời.
...
- Bắc Minh huynh đệ đang bế quan.
- Hy vọng lần này thực lực của hắn có thể tiến nhanh.
Thất Long Thần cũng xa xa nhìn Tiên Phủ kia, bảy người bọn hắn cùng nhau nói chuyện.
...
Toàn bộ Thiên Tinh Đảo, cả đám Thiên Thần tâm tư đều đặt ở trên người Kỷ Ninh, bởi vì các Thiên Thần đã sớm buông tha, ngay cả Tội Ác, Phong Hầu có tư cách xông Vạn Nhận lộ cũng kém quá lớn.
Hết thảy hy vọng, đều ở trên người Kỷ Ninh.
Bọn hắn không dám cho Kỷ Ninh áp lực quá lớn... Chỉ có thể yên lặng mong mỏi.
Mong mỏi có thể trở lại Tam Giới chứng kiến thế giới thân thương kia.
Chờ đợi có thể cùng thân nhân bằng hữu trong nội tâm bọn họ đoàn tụ.
Mặc dù sẽ có nguy hiểm tử vong... nhưng bọn hắn không sợ!