- Một đôi tay của ta quả thật đã mạnh hơn pháp bảo thiên giai rất nhiều rồi. Bây giờ phải so sánh với pháp bảo tiên giai ấy chứ.
Kỷ Ninh cảm thán:
- Từ chuyển thứ nhất tới chuyển thứ hai mà đôi tay đã nhảy vọt thế này. Sau khi luyện được chuyển thứ hai, Thần Ma luyện thể của ta mới có thể phát ra uy lực mà vốn dĩ nó đã cần phải có.
Thật ra, Trích Tinh Thủ chính là biến tay thành binh khí.
Trong khi truyền thừa, Kỷ Ninh đã từng nhìn qua vài cảnh mà 'Tam Thọ đạo nhân' dừng thẳng tay tấn công! Tam Thọ đạo nhân chỉ có một tay phải, nhưng còn đáng sợ hơn cả pháp bảo. Vì thế nên ông ta cũng chẳng cần pháp bảo gì, vì đôi tay đã là pháp bảo cực mạnh rồi.
Mà Kỷ Ninh thì lại dùng tay để cầm kiếm!
- Kỷ Ninh, sau khi luyện được chuyển thứ hai, Trích Tinh Thủ của ngươi đã đạt tới mức cao nhất mà thần thể hiện giờ của ngươi có thể thừa nhận được rồi.
Con gấu lớn lông vàng gật đầu khen nói:
- Phải mau chóng tu luyện. Hiện tại 'Xích Minh Cửu Thiên Đồ' của ngươi mới tới tầng thứ mười một, nếu ngươi tu luyện tới tầng thứ mười hai thì khả năng nắm chắc của ngươi ở đại hội Tiên Duyên sẽ tăng lên nhiều.
- Tiền bối, nếu ta dùng Trích Tinh Thủ ở đại hội Tiên Duyên thì có sợ bị lộ không? Nghe nói ở đại hội Tiên Duyên có vài nhân vật lợi hại ở tam giới tới quan sát.
Kỷ Ninh nói.
- Yên tâm đi, chỉ cần ngươi không để lộ thần văn Trích Tinh ra, mà ngươi lại dùng nhiều lần thì bọn họ cũng chỉ xem.
Con gấu lớn lông vàng cười nói:
- Cùng lắm thì chỉ cho rằng ngươi có thần thông, bí thuật lợi hại...hoặc là binh khí 'Bắc Minh kiếm' của ngươi có uy lực rất mạnh. Chứ về cơ bản là bọn hắn không thể nào biến được uy lực thật sự là từ môn thần thông này.
Kỷ Ninh gật đầu.
- Không có kẻ nào có thể vừa nhìn thân thể của ngươi mà đoán ra thần thông của ngươi đâu.
Con gấu lớn lông vàng nói:
- Trừ những loại thần thông dựa vào kỹ xảo như 'Phong Dực độn pháp', hay là loại làm cho thân thể hóa lớn như 'Pháp Thiên Tượng Địa', vừa liếc mắt một cái là đã nhìn ra. Còn không thì đa phần là không thể đoán ra thần thông gì từ vẻ ngoài.
- Sao?
Con gấu lớn lông vàng nhíu mày:
- Có người tới đây.
Kỷ Ninh cũng cảm ứng được.
Có một người hầu tới trước cửa Tiên phủ.
- Ta ra ngoài xem cái.
Kỷ Ninh nói.
Vù.
Kỷ Ninh nhanh chóng ra ngoài cửa. Ở ngoài cửa có một người hầu cung kính nói:
- Ở ngoài cửa Vương phủ ta có một lão già lùn tự xưng là 'Ngũ Phong tiên nhân' muốn gặp đại nhân.
- Ngũ Phong tiên nhân?
Kỷ Ninh ngẩn ra, lập tức nói:
- Được, ta biết rồi.
Ở ngoài cổng chính Diên vương phủ.
Một lão già lùn ăn mặc lôi thôi đang chờ ở ngoài công Diên vương phủ. Lúc này, Kỷ Ninh vừa ra cửa là đã vui mừng nói:
- Sư tổ.
- Kỷ Ninh.
Ngũ Phong tiên nhân mỉm cười.
- Mau mau vào đi sư tổ.
Kỷ Ninh dẫn vào:
- Tới chỗ ta ở đằng kia.
- Được.
Ngũ Phong tiên nhân gật đầu.
Phù Vân tiên nhân vẫn đứng đợi ở bên ngoài, chờ tới cơ hội ám sát Kỷ Ninh.
- Tiền bối, Kỷ Ninh vừa tới cửa vương phủ.
- Đã sắp ra rồi sao?
Phù Vân tiên nhân mong chờ, kích động.
- Không, hắn lại đi vào, hình như là đón một lão già lùn lôi thôi vào thì phải.
- Tiếp tục theo dõi chặt cho ta.
Phù Vân tiên nhân hơi nóng nảy.
Bởi vì khi trước hắn đã lập lời thề Thiên Đạo. Trong ba ngày nhất định phải giết chết Kỷ Ninh nếu không sẽ hồn phi phách tán. Nếu Kỷ Ninh cứ trốn trong Diên vương phủ ba ngày thì Phù Vân tiên nhân sẽ có thể bị hồn phi phách tán.
Kỷ Ninh dẫn Ngũ Phong tiên nhân đi thẳng vào Tiên phủ của mình, chuẩn bị tiên tửu, hoa quả.
- Làm sao mà sư tổ lại biết ta ở Diên vương phủ?
Kỷ Ninh cười nói.
- Ta đặc biệt tới tìm ngươi.
Ngũ Phong tiên nhân nói.
- Đặc biệt tới tìm ta?
Kỷ Ninh kinh ngạc.
Ngũ Phong tiên nhân gật đầu:
- Đúng vậy, sư phụ của ngươi - Điện Tài tiên nhân đã ra ngoài lưu lạc, nhưng trước khi đi có tới gặp ta nhờ ta giúp. Hắc Bạch học cung ta không thể ra mặt đối kháng với Thiếu Viêm tộc giúp ngươi, chúng ta chỉ có thể làm...là tặng cho ngươi một ít bí tịch trong Học cung. Chúng ta luôn muốn tặng ngươi nhưng không tìm thấy ngươi. Khi trước, mới vừa nhận được tin rằng ngươi đang ở Thiên Bảo Sơn trong vương đô Đại Hạ là ta lập tức tới Thiên Bảo Sơn tìm ngươi một vòng, sau mới biết ra rằng ngươi đã vào Diên vương phủ.
- Ta có mang tới cho ngươi pháp môn 'Thủy Nguyên Chú', và quyển thứ ba Thần Ma luyện thể 'Xích Minh Cửu Thiên Đồ'.
Ngũ Phong tiên nhân nói:
- Còn có những môn thần thông và bí thuật khác ở Học cung cũng được ta mang tới. Ngươi vừa xem vừa nhớ kỹ, xem xong một quyển là phải hủy một quyển.
Nói xong, xung quanh lập tức xuất hiện ba mươi sáu cây trận kỳ. Trận kỳ bay lơ lửng, tỏa ra từng luồng sáng bao xung quanh.
- Tới cả Thiên Tiên cũng đừng hòng dòm ngó.
Ngũ Phong tiên nhân nhìn Kỷ Ninh:
- Ngươi nhanh chóng xem đi.
Nói xong, 'Thủy Nguyên Chú' trước tay bay tới.
Kỷ Ninh sững sờ.
Ngũ Phong tiên nhân từ quận An Thiền tới đây chỉ vì tặng cho mình thần thông, bí thuật.
- Đừng có ngây người ra như thế. Ngươi là đệ tử Hắc Bạch học cung ta nên dĩ nhiên được tu luyện. Cái gọi là 'Hắc Bạch Đạn' thật ra cũng chỉ là mục đích để các ngươi rèn luyện cho thật tốt thôi, chứ không thể như bánh nướng từ trên trời rơi xuống được. Đúng không?
Ngũ Phong tiên nhân cảm khái:
- Khả năng của Hắc Bạch học cung ta cũng chỉ có thể này thôi.
Ánh mắt của Kỷ Ninh trở nên chua xót.
Sau khi giết chết Thiếu Viêm Nông, Kỷ Ninh cũng không có tham vọng quá đáng rằng Hắc Bạch học cung sẽ giúp một đệ tử như hắn. Thật ra thì chính vì Kỷ Ninh nên Hắc Bạch học cung cũng đã chịu thiệt thòi một chút. Bởi vì do hắn...mà quan hệ của Hắc Bạch học cung với Thiếu Viêm tộc chắc chắn trở nên cứng rắn. Cho nên Kỷ Ninh cũng thầm nghĩ rằng một mình mình sẽ phải đối kháng với cả Thiếu Viêm tộc.
- Sư phụ, sư phụ ra ngoài lưu lạc sao?
Kỷ Ninh lo lắng nói.
- Ừ, sư phụ của ngươi cũng chẳng thể nào giúp ngươi được nên trở thành động lức rất lớn cho hắn. Hơn nữa, hắn cũng cảm thấy không chắc chắn về độ kiếp nên mới ra ngoài lưu lạc rèn luyện.
Ngũ Phong tiên nhân cảm khái nói:
- Nhưng chuyện trên thế gian này sao có thể như ý người được hết đây? Sư phụ của ngươi đã quyết rồi.
Kỷ Ninh không hé răng nửa lời.
- Mau xem đi.
Ngũ Phong tiên nhân đặt 'Thủy Nguyên Chú' lên tay Kỷ Ninh.
- Vâng.
Kỷ Ninh gật đầu. Cho dù có nghĩ nhiều hơn nữa mà thực lực không có thì cũng vô dụng.