Đối với mấy lão tổ Thiên Tiên sống lâu năm mà nói, bình thường đều có vài kiện pháp bảo tiên giai hộ thân.
Một số lão tổ Thiên Tiên cao cấp nhất thậm chí còn có cả pháp bảo thuần dương hộ thân.
Cho nên việc bỏ ra ba kiện pháp bảo tiên giai cực phẩm, đối với toàn bộ Thiếu Viêm tộc chỉ có thể coi là có chút xót ruột mà thôi, trongthời khắc tam giới rung chuyển mấu chốt này, bọn họ nguyện ý trả giá cao như vậy để diệt trừ một sự “uy hiếp“.
Vương đô Đại Hạ.
Kỷ Ninh đứng trên mây mù, phi hành phía trên đường phố rộng rãi của vương đô.
Hắn ở Hắc Bạch học cung, An Thiền thành một ngày, cũng đi xem vị huynh đệ tốt Bắc Sơn Bách Vi, rồi lập tức tới vương đô Đại Hạ.
Dù sao hiện nay tam giới rung chuyển, nên mua sắm lượng lớn tài liệu bày trận quý giá càng nhanh càng tốt.Diên Vương phủ.
Kỷ Ninh nhìn tòa vương phủ quen thuộc phía xa, đến vương đô, trước hết gặp biểu tỷ một chút, sau đó đó tới tổng bộ Thiên Bảo Sơn cũng không muộn.
Vèo.
Kỷ Ninh dẫn theo bạch thủy trạch bay tới trước cửa vương phủ, còn tiểu thanh thì vẫn quấn quanh cánh tay hắn.
- Ngươi là công tử Kỷ Ninh?
Thủ vệ vương phủ nhìn thoáng qua đã nhận ra Kỷ Ninh, cả đám thủ vệ gác cửa đều lộ vẻ kinh hãi, hơn ba mươi năm đối với tu tiên giả mà nói vẫn là tương đối ngắn, hơn ba mươi năm trước bọn hắn cũng từng gác ở cổng vương phủ rồi, đương nhiên nhận ra Kỷ Ninh.
- Ta muốn gặp quận chúa.
Kỷ Ninh nói.
- Công tử Kỷ Ninh xin chờ một chút, ta phải đi bẩm báo.
Lập tức một tên thủ vệ vội chạy đi báo.
Ngay sau đó.
Từ trong vương phủ đi ra một đám người, đi đầu đúng là biểu tỷ Tích Nguyệt quận chúa.
- Kỷ Ninh.
Tích Nguyệt quận chúa nhìn thấy Kỷ Ninh, liền lộ vẻ kích động.
- Tối hôm qua từ Thiên Bảo Sơn ta mới biết ngươi đã trở về, ta đang chuẩn bị sẽ tới gặp ngươi ngay sau khi xong việc nơi đây.
- Kỷ Ninh nên tới gặp quận chúa.
Kỷ Ninh chú ý tới bên cạnh Tích Nguyệt quận chúa có một gã nam tử tuấn mỹ, thân hình cao lớn, làn da trắng nõn, hơn nữa thấy đối với biểu tỷ mình khá thân mật, không khỏi cười nói.
- Vị này là...?
- Ah.
Tích Nguyệt quận chúa lộ chút vẻ xấu hổ, liền nói.
- Đây là công tử Phong Vân Cố từ đảo Phong Cấm, Thiên Giới, tới đây có việc.
- Sớm nghe nói tới đại danh của Kỷ Ninh huynh, hôm nay được gặp quả nhiên bất phàm.
Cố công tử cao lớn tuấn mỹ kia khiêm tốn nói.
Kỷ Ninh âm thầm gật đầu, Phong Vân Cố này vậy mà khiếm tốn không có chút kiêu ngạo nào.
- Nhanh vào trong thôi, sao lại đứng ngoài cửa nói chuyện thế này.
Tích Nguyệt quận chúa liền nói, đồng thời nàng cũng yên lặng truyền âm cho Kỷ Ninh.
- Biểu đệ, nếu không có gì bất ngờ vân Cố công tử này sẽ là vị hôn phu của ta.
- A.
Kỷ Ninh chấn kinh, lập tức truyền âm.
- Biểu tỷ và hắn?
- Hắn đến ở rể trong Diên Vương phủ ta.
Tích Nguyệt quận chúa truyền âm nói.
- Tương lai ta chắc chắn sẽ phải xây dựng lại Úy Trì tộc, cho nên không có khả năng gả ra bên ngoài. Về phần Cố công tử này... Thật ra bởi vì vương triều Đại Hạ ta cùng đảo Phong Cấm ở Thiên Giới kết minh, cho nên có không ít đệ tử hoàng tộc và đệ tử đảo Phong Cấm kết thành đạo lữ. Ta thấy Cố công tử này cũng có phần coi được, hơn nữa hắn rất chịu nghe lời ta, lại chịu ở rể, nên ta mới gật đầu nguyện ý cùng hắn kết thành đạo lữ.
Kỷ Ninh đã hiểu rõ.
Đảo Phong Cấm, Thiên Giới? Vương triều Đại Hạ?
- Nguyện ý ở rể, còn nghe lời biểu tỷ. Hơn nữa ta xem hắn cũng là một người khiêm tốn.
Kỷ Ninh thầm gật đầu, tại vì biểu tỷ một lòng báo thù, có vị hôn phu như vậy, có lẽ cũng là chuyện tốt.
- Biểu đệ, người không cần quá để ý tới vị Cố công tử này, địa vị của hắn ở đảo Phong Cấm cũng không cao, thực lực cũng bình thường, cũng là người tốt.
Tích Nguyệt quận chúa truyền âm.
- Thế nhưng ở Diên Vương phủ ta còn có một gã đệ tử đảo Phong Cấm khác, cũng đang theo đuổi ta, muốn lấy ta đem về đảo Phong Cấm, gã đó tên là Phong Vân Bằng, địa vị trên đảo Phong Cấm cực cao! Chính là một trong hai người con trai của đảo chủ đảo Phong Cấm, hoàng đế Đại Hạ cũng đã sớm truyền lệnh xuống, để đệ tử hoàng tộc không được gây chuyện thị phi, ngươi cũng nên cẩn thận chút.
- Hả? Yên tâm.
Kỷ Ninh đáp.
Tiến vào vương phủ.
Úy Trì Tích Nguyệt chuẩn bị tiệc lễ cho Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh, Úy Trì Tích Nguyệt và Cố công tử cùng nói chuyện vui vẻ, dường như Cố công tử trời sinh có chút tự ti, ít nhất trước mặt Kỷ Ninh là có vẻ tự ti rồi.
- Ha ha ha, nghe nói tuyệt thế thiên tài Kỷ Ninh, hạng nhất đại hội tiên duyên thế giới Đại Hạ tới Diên Vương phủ, Tích Nguyệt, vậy mà nàng không nói cho ta. Việc này là nàng không đúng đấy.
Theo tiếng cười to, một gã thanh niên mặc đạo bào màu vàng hoa lệ đi đến, thanh niên này mắt sáng như sao, khí chất lỗi lạc không lẫn đi đâu được, phía sau lưng còn có hai gã người hầu cường đại.
Một người hầu có khí tức thần ma, hẳn là thần ma cấp độ Phản Hư! Người hầu còn lại thì là một gã Tán Tiên cường đại.
- Vân B ằng công tử, chỉ vì lo lắng sẽ quấy rầy công tử thôi.
Tích Nguyệt quận chúa cười.
- Xin mời ngồi.
Phong Vân Cố kia liền vội vàng đứng lên nhường chỗ, ngồi xuống vị trí phía dưới.
Mà Vân Bằng công tử cũng chẳng nhường nhịn gì, liền ngồi xuống dưới Tích Nguyệt quận chúa, đối diện với Kỷ Ninh.
- Kỷ Ninh, đây là Vân Bằng công tử, là thiên tài đảo Phong Cấm, Thiên Giới, cũng là cao thủ cấp Phản Hư Địa Tiên.
Tích Nguyệt quận chúa liền nói.
- Bái kiến Vân Bằng công tử.
Kỷ Ninh hơi chắp tay.
Vân Bằng công tử hơi có vẻ không để ý nhìn thoáng qua Kỷ Ninh, lập tức khẽ biến sắc, cười nói:
- Ah, thì ra Kỷ Ninh ngươi cũng bước vào Phản Hư Địa Tiên rồi.
- Mới chỉ là Phản Hư tiền kỳ, so với Vân Bằng công tử còn kém chút ít.
Kỷ Ninh khiêm tốn nói.
- Ha ha ha...
Vân Bằng công tử đắc ý cười.
- Ta nghe nói người và Tích Nguyệt quan hệ rất tốt, ngươi nên giúp ta khuyên nhủ nàng, nàng một lòng muốn gả cho cái tên phế vật này, đây không phải phung phí của trời sao?
Nói xong hắn còn liếc Phong Vân Cố ở một bên.
Phong Vân Cố có thể nhẫn nhịn, cũng không khỏi biến sắc, sau đó hơi cúi đầu xuống.
Vân Bằng công tử cười, càng thêm tùy tiện:
- Tích Nguyệt và ta, mới đúng là trời sinh một cặp!
Nói xong thò tay ra muốn sờ tay Tích Nguyệt quận chúa, nhưng tích nghịch vội né tránh, mặt trầm xuống:
- Vân Bằng công tử.
- Được được, ta không vội.
Vân Bằng công tử cười.