Kỳ thật chuyện đòi hỏi'Cửu Giác Điện Xà độn thuật vốn là công phu sư tử ngoạm, Thần Vương áo đen cũng không có cho rằng mình có thể thành công.
- Được rồi, môn độn thuật này ta cũng không bắt buộc.
Thần Vương áo đen nhìn Kỷ Ninh, nói:
- Hiện tại ta cần ba kiện bảo vật.
- Nói.
Kỷ Ninh nhìn hắn.
- Kiện bảo vật thứ nhất tên là Thất Bảo Thanh Dương sát, ta cũng không muốn nhiều lắm, chỉ có mười cân mà thôi!
Thần Vương áo đen nhìn Kỷ Ninh:
- Kiện bảo vật thứ hai tên là Huyết Hoa Linh Tủy, ta cũng chỉ cần mười cân.
Kỷ Ninh chỉ là lặng lẽ nghe.
Ba kiện bảo vật?
Hai kiện trước tuy rằng trân quý hiếm thấy, thế nhưng mà bên trận doanh Nữ Oa cũng có, hắn hoàn toàn có thể dùng bảo vật để đổi lấy được. Tuy rằng mười cân Thất Bảo Thanh Dương sát và mười cân Huyết Hoa Linh Tủy có chút trân quý, thế nhưng đối với Kỷ Ninh mà nói, gánh nặng cũng không lớn. Chỉ là Kỷ Ninh đối với vị Thần Vương Vô Gian Môn này lại hiểu rất rõ, đối phương tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn như vậy đấay.
- Kiện bảo vật thứ ba, một gốc Băng Tâm Linh Diệp.
Thần Vương áo đen nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh rồi nói.
- Băng Tâm Linh Diệp?
Ma Thần Kỷ Ninh trầm giọng nói:
- Ngươi nói là Tâm Linh Diệp ở trong Nguyệt Hạ Đàm Băng?
- Đúng.
Thần Vương áo đen nhìn Kỷ Ninh.
- Ngươi đang muốn để cho ta đi chịu chết sao?
Ma Thần Kỷ Ninh cả giận nói.
Ở bên trong Hỗn độn vô tận có rất nhiều chỗ thần kỳ không biết tới.
Trải qua vô số năm tháng, Đại Năng Giả ưa thích ngao du Hỗn Độn, rất nhiều kỳ vật như Hỗn Độn kỳ bảo đều được phát hiện ra ở trong Hỗn Độn. Thậm chí trong đó cũng có một ít tuyệt địa, rất là nguy hiểm. Như Phù Cư Đạo Tổ vô thanh vô tức chết ở trong Hỗn Độn vậy. Như Tam Thanh đạo nhân cũng có thể ở trong Hỗn Độn phát hiện ra Cửu Trọng Hỗn Độn cấm chế. Nói tóm lại, ở trong Hỗn Độn có đại kỳ ngộ cũng có đại nguy hiểm.
Mà Nguyệt Hạ Đàm chính là một nơi cực kỳ nguy hiểm.
Nguyệt Hạ Đàm là một hồ sâu ở chính giữa Hỗn Độn, tiếp giáp với một ngôi sao cực lớn. Mà đầm nước kia lại vừa vặn chiếu rọi ngôi sao này, tựa như một cái bóng dưới ánh trăng vậy, vô cùng xa hoa. Thế nhưng mà Nguyệt Hạ Đàm này lại rất thần bí khó lường, chỉ có Thiên Thần mới có thể tiến vào bên trong! Lúc thượng cổ cũng thường xuyên có các Thiên Thần tiến vào, bọn hắn cho rằng bên trong chỉ sợ sẽ có đại kỳ ngộ. Cho nên vì kỳ ngộ, các Thiên Thần nguyện ý mạo hiểm, thế nhưng mà người đi vào. . . Đều không thể trở ra được nữa.
Chờ đến thời kì Tam giới, bỗng nhiên có một Thiên Thần gọi là Giác Minh Tôn Giả còn sống từ trong đó đi ra. Hắn tiến vào từ lúc Thượng Cổ, lúc Tam giới mở ra hắn mới đi ra.
Sau khi đi ra, Giác Minh Tôn Giả chỉ nói bên trong có đại nguy hiểm cũng có vô số bảo vật Hỗn Độn. Lúc ấy Giác Minh Tôn Giả mang theo ba kiện bảo vật trở lại, trong đó có Băng Tâm Linh Diệp. Mà thực lực của Giác Minh Tôn Giả rất là kinh người, sau khi trở về cũng đã là Thiên Thần Chân Tiên cực hạn, về phần hôm nay, trải qua năm tháng tiềm tu dài dằng dặc đã đột phá trở thành một vị Phật Tổ ở trong Phật môn.
- Ta chỉ cần một gốc Băng Tâm Linh Diệp mà thôi.
Thần Vương áo đen nhìn Kỷ Ninh, nói
- Năm đó Giác Minh Tôn Giả mang theo mười hai gốc trở lại a.
- Thế nhưng trong năm tháng vô tận cũng chỉ có một mình Giác Minh Phật Tổ còn sống trở về.
Kỷ Ninh cả giận nói:
- Thiên Thần đi vào có quá nhiều, bên Vô Gian Môn các ngươi cũng có không ít Thiên Thần đi vào, ai có thể đi ra được chứ? Nếu như ta chết ở trong đó. Các ngươi sẽ vui vẻ ăn mừng a, nếu như ta bị vây khốn ở bên trong năm tháng dài dằng dặc, cho dù có đi ra. Chỉ sợ trường hạo kiếp này cũng đã qua rồi, có đúng không?
- Đúng.
Thần Vương áo đen nhìn Kỷ Ninh:
- Ngươi rất thông minh, ta biết rõ ngươi còn có nguyên thần thứ hai, bản tôn ngươi đi vào, nguyên thần thứ hai còn có thể tiếp tục ở lại trong Tam giới. . . Cũng không phải là ngươi đã chết đi, hơn nữa ở trong Nguyệt Hạ Đàm, ngươi còn có hi vọng còn sống đi ra. Dù sao luận thực lực, ngươi so với Giác Minh Thiên Tôn năm đó còn mạnh hơn a.
- Chỉ để cho bản tôn đi vào, mà lại có hi vọng đi ra. Đổi lấy việc Dư Vi đoàn tụ với ngươi, ngươi nên biết thỏa mãn.
Thần Vương áo đen nhìn Kỷ Ninh:
- Ba kiện bảo vật, Vô Gian Môn chúng ta muốn có.
Kỷ Ninh nhìn Thần Vương áo đen.
Thế nhưng trong lòng thì cười lạnh.
Vô Gian Môn này có tính toán rất tốt, bản tôn tiến vào Nguyệt Hạ Đàm, ít nhất Vô Gian Môn cũng không phải lo lắng Kỷ Ninh lại đến đánh lén. Thế nhưng Vô Gian Môn lại không biết. . . Bản tôn của Kỷ Ninh trọn vẹn có mười tám cỗ phân thân a!
- Mười hai gốc Băng Tâm Linh Diệp của Phật môn cũng đã sớm bị dùng hết rồi.
Thần Vương áo đen nhìn Kỷ Ninh nói:
- Chỉ có ở trong Nguyệt Hạ Đàm mới có, chỉ cần ngươi đồng ý thì ta lập tức có thể để cho Dư Vi từ trong Vô Tận Địa Ngục đi ra, thậm chí còn cho ngươi gặp mặt với nàng. Chờ ngươi lấy ra ba kiện bảo vật, khi đó ngươi có thể đem thê tử Dư Vi của ngươi rời đi.
Kỷ Ninh trầm mặc một lát rồi nói:
- Tốt.
Thần Vương áo đen nở nụ cười.
Hắn biết rõ, dùng cảm tình của Kỷ Ninh đối với Dư Vi, hắn sẽ đồng ý. Dù sao yêu cầu này cũng chỉ để cho bản thân Kỷ Ninh đi mạo hiểm, mà không phải để cho hắn đầu nhập vào trong Vô Gian môn. Lúc trước thực lực của Kỷ Ninh không đủ, hắn dốc sức liều mạng đánh lén, hiển nhiên là vì Dư Vi. Vì nàng Kỷ Ninh tuyệt đối sẽ nguyện ý mạo hiểm.
Mà ba kiện bảo vật này, đích thật Vô Gian Môn có chút cấp bách. Thế nhưng lại có thể để cho Kỷ Ninh tiến vào Nguyệt Hạ Đàm, chế trụ được Kỷ Ninh.
- Ha ha ha. . . Ta sẽ lập tức sắp xếp cho ngươi gặp thê tử ngươi.
Thần Vương áo đen nở nụ cười.
Lao nhanh bên trên Giang Hà, Hư Không chu trôi nổi xuôi dòng xuống dưới.
Lúc này bên trên có một thiếu niên mặc áo bào trắng đang ngồi ở trên thuyền, về phần chín vạn Thiên Tiên, tám trăm vạn Tán Tiên dưới trướng thì đã được đưa vào trong Trích Tinh Đại thế giới, duy trì lấy trạng thái Ma Thần Kỷ Ninh. Thần Vương của Vô Gian Môn kia cũng không có cách nào dẫn Kỷ Ninh vào Mộng cảnh thế giới được.
Sưu Sưu.
Bên trên Hư Không chu đột nhiên trống rỗng xuất hiện một đạo thân ảnh.
- Sư phụ.
Kỷ Ninh lập tức đứng dậy.