Với chủ nhân nhà mình tất nhiên Bạch Dung biết gì nói hết:
- Đây là tuyệt địa Tây Tư tộc vất vả bày ra, chủ nhân của ta chỉ được mời đến xem nên ta biết đại khái thôi. Nguyên Thất Hỏa Ngục quan trọng nhất là bảy Lao Ngục trung tâm nhất, lấy bảy Lao Ngục làm trung tâm còn có nhiều Lao Ngục bình thường cấu thành. Những Lao Ngục này hình thành trọn vẹn Thất Hỏa Ngục Diệt Tuyệt đại trận, có thể hình thành một loại lửa màu đen diệt tuyệt. Trừ phi là Chí Tôn không thì ở trong lửa đen diệt tuyệt hầu như chết chắc.
Kỷ Ninh hoảng sợ, nhẹ gật đầu nói:
- Lửa đen diệt tuyệt trong tu hành giả chúng ta gọi là lực lượng đại diệt tuyệt.
Bạch Dung nói:
- Nhưng cuối cùng Tây Tư tộc thua trận, chắc Thất Hỏa Ngục bị công phá, đại trận cũng bị hủy rồi, nên chủ nhân không cần lo về lửa diệt tuyệt.
Kỷ Ninh tiếp tục lắng nghe.
Bạch Dung nói:
- Những Lao Ngục ước chừng bị hỏng một phần, có một ít còn nguyên. Chủ nhân muốn cứu bằng hữu tốt nếu bị nhốt trong một Lao Ngục bị tổn hại thì còn hy vọng cứu người. Nếu bị nhốt trong Lao Ngục hoàn chỉnh vậy rất khó cứu ra. Phi Tuyết Thành Chủ kẻ thù của chủ nhân theo như chủ nhân nói chắc không ở trong Lao Ngục.
Bạch Dung tiếp tục bảo:
- Bên ngoài Lao Ngục có nhiều con đường, mỗi con đường bày ra nhiều cơ quan cấm chế. Lúc xưa Tây Tư tộc khống chế những cơ quan cấm chế này làm tu hành giả không trốn thoát được, thậm chí chết trong đường hầm, hoặc trong lúc chiến đấu sơ sẩy một cái bị đưa vào Lao Ngục. Ta đoán Phi Tuyết Thành Chủ muốn lợi dụng những cơ quan cấm chế này đối phó chủ nhân.
Kỷ Ninh gật gù:
- Đường hầm, Lao Ngục?
Bạch Dung cười nói:
- Lúc chủ nhân của ta được mời đến, những Tây Tư tộc nghênh tiếp từng dặn chủ nhân mãi mãi đừng bay trong đường hầm, chỉ cần luôn đạp trên mặt đất thì dù gặp chút cấm chế cũng sẽ không bị đưa vào Lao Ngục. Dù dưới đất trông nguy hiểm cỡ nào cũng tuyệt đối đừng bay lên.
Bạch Dung nói:
- Mặt đất có nhiều cấm chế nguy hiểm nhưng tối đa không giết được Chúa Tể, vì thoạt trông nguy hiểm mới khiến các tu hành giả chọn bay qua, tránh đi rất nhiều nguy hiểm. Nhưng khi bay gặp nguy hiểm khá ít lại ngẫu nhiên trí mạng, Chúa Tể cũng phải chết.
Kỷ Ninh nhẹ gật đầu.
Nếu Bạch Dung không vạch ra thì Kỷ Ninh nghĩ nát óc cũng không biết bí tân này.
Bạch Dung nói:
- Chủ nhân hãy cẩn thận, vì ta từng đi theo chủ nhân Tây Tư tộc đến một lần, chỉ biết chút ít về đường đi. Lúc trước chủ nhân Tây Tư tộc đi trong đường hầm, ta không rõ bí mật quan trọng hơn trong Lao Ngục.
Kỷ Ninh cười nói:
- Đủ rồi, rất tốt.
Khi Dao Hỏa cảnh còn nguyên vẹn chỉ cần đi mãi, vĩnh viễn không bay lên thì sẽ không gặp nguy hiểm uy hiếp đến Chúa Tể. Giờ Dao Hỏa cảnh bị hư hỏng thì càng an toàn, không thì Phi Tuyết Thành Chủ, Cửu Trần Giáo Chủ đã chết trong đường hầm.
Kỷ Ninh tỏ vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều, mắt lóe tia sáng sắc bén:
- Hừ! Phi Tuyết, chỉ cần ngươi ở bên ngoài Lao Ngục, mặc kệ ngươi tính kế cái gì đều không uy hiếp đến ta được. Ta không chết thì kẻ chết chính là ngươi!
Kỷ Ninh nói:
- Bạch Dung, chúng ta đi vào.
Vèo!
Kỷ Ninh, Bạch Dung bay hướng vòng xoáy lửa khổng lồ.
Vòng xoáy lửa khổng lồ bên trong một mảnh tối tăm, khi Kỷ Ninh, Bạch Dung bay vào cảm giác như đã vào thế giới khác.
Kỷ Ninh giương mắt nhìn:
- Hả?
Phương xa trước mặt rậm rạp các con đường lửa, vô số đường lửa giao thác đan xen như một hang ổ lớn.
Thời chiến tranh thượng cổ nơi này là một hang ổ của Tây Tư tộc, bọn họ có thể an toàn phục hồi thực lực tại đây. Tu hành giả dám can đảm xâm nhập đều phải chết.
Kỷ Ninh nhìn một hướng, ngón trỏ tay phải vươn ra chỉ bên trái:
- Ta cảm ứng được Phi Tuyết . . . Ở bên kia.
Bạch Dung nói:
- Chủ nhân, những đường hầm này liên thông với nhau, đi con đường nào cuối cùng đều đến bất cứ Lao Ngục nào.
- Nếu vậy hãy chọn con đường đó đi.
Kỷ Ninh bay hướng đường hầm cho cảm giác cách Phi Tuyết Thành Chủ gần nhất.
***
Giữa hư không lớn trăm trượng, nam nhân nhỏ gầy tóc bạc lông mày trắng Phi Tuyết Thành Chủ đang ngồi xếp bằng, gã ngồi giữa hư không cảm ứng vực giới phi chu của mình.
- Đến rồi?
Đôi mắt xanh thẳm của Phi Tuyết Thành Chủ lấp lóe tia hưng phấn:
- Bắc Minh Đạo Quân thật sự đến, he he, không uổng là sống chết có nhau.
Dù Phi Tuyết Thành Chủ đinh ninh Kỷ Ninh sẽ đến, dù trong Dao Hỏa cảnh đối diện nguy hiểm sống chết không phải ai cũng đồng ý mạo hiểm lớn như vậy vì huynh đệ.
Phi Tuyết Thành Chủ nhìn những ngọn lửa phía xa, mỉm cười lẩm bẩm:
- Đến hay lắm, Bắc Minh Đạo Quân, ta không đánh lại ngươi nhưng Tây Tư tộc thì đấu lại. Ta ở đây chống mắt xem ngươi có thể làm gì. Khu vực xung quanh ta tám phần đều có nguy hiểm trí mạng, ngươi mà đến gần ta nhất định sẽ đụng chạm cấm chế. Hễ cấm chế bị kích phát thì chết chắc.
Vì Tây Tư tộc đã hủy diệt, nhiều cơ quan cấm chế lộ ra, không ai khống chế chúng. Mắt thường có thể thấy một số cấm chế.
Phi Tuyết Thành Chủ chọn khu vực này xung quanh có một cấm chế siêu đáng sợ, uy năng lớn đến nỗi chỉ nhìn thôi đã thấy tim đập chân run. Phi Tuyết Thành Chủ biết đụng một cái là gã chết chắc, nên gã cẩn thận vòng qua mảnh cấm chế này rồi núp giữa hư không bên cạnh cấm chế. Phi Tuyết Thành Chủ còn bày trận pháp ngụy trang che giấu cấm chế ban đầu.
Phi Tuyết Thành Chủ nhe răng cười:
- Ta đã ngụy trang hết rồi, ngươi không thể phát hiện ra cấm chế này được. Chắc chắn ngươi sẽ đụng nó, dù ngươi không đụng vào ta cũng sẽ làm ngươi đụng.
Phi Tuyết Thành Chủ biết đại năng như Kỷ Ninh rất ranh ma, không dễ trúng chiêu nên gã có nhiều sắp xếp sẽ buộc hắn phải đụng cấm chế.
Đi vào Dao Hỏa cảnh trước là ưu thế của Phi Tuyết Thành Chủ.
Phi Tuyết Thành Chủ tràn đầy mong chờ:
- Ha ha ha! Đến cứu sống bằng hữu tốt? He he, chết chắc rồi, ngươi chết chắc rồi!
Lâu lắm rồi Phi Tuyết Thành Chủ không có mong đợi như vậy, Đạo Quân kinh tài tuyệt diễm mạnh nhất từ xưa đến nay, thậm chí nhổ tận gốc Phi Tuyết ma cung của gã, giờ gã sắp tiêu diệt Đạo Quân đáng sợ này.
***
Vèo!
Kỷ Ninh bước lên đường hầm, chân đạp mặt đất.
Bạch Dung đi theo một bên luôn bảo vệ hắn:
- Chủ nhân cẩn thận, đạp đất mà đi sẽ gặp nhiều cơ quan cấm chế.
Kỷ Ninh gật đầu nói:
- Biết.
Cả hai cẩn thận đi trong đường lửa quanh co khúc khuỷu, con đường rộng ngàn trượng, bên trong lộ ra chút cấm chế, cơ quan, Kỷ Ninh và Bạch Dung dễ dàng né qua.