Mãng Hoang Kỷ

Chương 484: Chương 484: Pháp bảo tiên giai xuất thế (2)




- Một tên Vạn Tượng nhãi nhép mà cũng muốn làm chủ nhân ta sao?

Từ ngọn lửa trên cây đèn kia bỗng hé ra một khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn nhưng mang vẻ căm tức Tuyết Hồng Y:

- Tốt nhất là ngươi nên tự biết lượng sức mình mà mau cút khỏi đây đi.

Âm thanh quanh quẩn trong gian phòng.

Tuyết Hồng Y lại càng thêm vui mừng...Những pháp bảo tiên giai trong truyền thuyết có thể tự sinh ra 'linh hồn pháp bảo', có thể nói tiếng người.

- Quả nhiên là vậy. Thật đúng là có thể nói tiếng người, pháp bảo tiên giai đó.

Đôi mắt của Tuyết Hồng Y đổ lên. Cả Tuyết Long Sơn còn không có một món pháp bảo tiên giai nào. Mà hiện tại hắn lại đang có cơ hội kiếm được một món pháp bảo tiên giai...Trời cho cơ hội trước mặt, không lấy là có tội đó.

- Tốt nhất là pháp bảo ngươi nên ngoan ngoãn theo ta đi.

Trước người Tuyết Hồng Y xuất hiện một cái dây đai trắng tuyết, uy lực rõ ràng mạnh hơn. Đó chính là một trong những pháp bảo mà Tuyết Hồng Y thường dùng. Nó bay thẳng lên quấn lấy cây đèn kia.

Nhưng cây đèn vẫn ở đó.

Dù sao nó cũng chỉ là một pháp bảo tiên giai, không thể nào tự di chuyển, bay lượn. Nhưng nó vẫn có thể tự điều khiển một ít uy lực...Mà một ít uy lực của pháp bảo tiên giai cũng ngoài tầm với của Vạn Tượng chân nhân bình thường. Chỉ thấy vòng lửa quanh cây đèn lại tỏa ra dao động kinh người hơn. Thật sự ngăn được dây đai kia.

- Ngươi không thu được ta đâu. Thực lực của ngươi còn kém xa.

Ngọn lửa của cây đèn hóa thành đứa nhỏ cười nhạo, nói:

- Tốt nhất là mau mau rời đi. Thực lực đã không đủ mà cố cầm pháp bảo tiên giai theo sẽ chỉ thêm họa cho ngươi chứ không phải phúc đâu.

- Hừ, ta lấy ngươi đi đổi pháp bảo thiên giai cực phẩm cùng một lô lốc bảo vật khác nữa. Sau đó ta sẽ lập tức tới chi nhánh Ứng Long Vệ bế quan, tu luyện tới Nguyên Thần đạo nhân mới đi ra...Tới lúc đó thực lực của ta sẽ tăng lớn. Tuyết Long Sơn sẽ phải kính trong ta.

Tròng mắt của Tuyết Hồng Y tràn đầy điên cuồng:

- Ta cũng không tin không cầm được một cái vật không có sinh mạng như ngươi.

Tuyết Hồng Y lần lượt lôi ra từng pháp bảo để túm lấy.

Nhưng vẫn không giật về được.

Mà hắn lại không dám dùng tay trực tiếp đi túm lấy. Dù sao hắn cũng không phải Thần Ma luyện thể nên một khi làm như thế, e là sẽ bị thiêu thành đống tro tàn.

Vèo.

Bên ngoài bỗng nhiên xuất hiện giao động. Cửa đã cũng đột nhiên bị đẩy mạnh.

- Có người sắp vào.

Tuyết Hồng Y bất chấp tất cả.

- Không được vào đây.

Tuyết Hồng Y gào lên, thi triển cấm thuật ra. Sắc mặt của hắn đỏ sựng lên. Chỉ thấy từng đường phi châm với uy lực tăng vọt hóa thành một bàn tay lớn bắt lấy cây đèn. Từng vòng lửa mặt ngoài của cây đèn cũng bị phá vỡ.

- Thu vào.

Hắn lập tức thu pháp bảo tiên giai vào.

Lúc này Tuyết Hồng Y mới quay người lại nhìn. Chỉ thấy đằng sau hắn đã có hai người tới. Theo thứ tự là Kỷ Ninh và Dư Vi.

- Đủ quyết đoán và kiên quyết.

Kỷ Ninh nói khẽ.

Tuyết Hồng Y cũng mỉm cười có chút tự đắc. Ở thời khắc quan trọng, hắn đã thi triển ra cấm thuật để có thể thu pháp bảo tiên giai vào. Hắn cũng cảm giác được mình thật sự đã rất quyết đoán.

- Thật đáng tiếc. Ngươi tới chậm một chút.

Tuyết Hồng Y liếc mắt về phía Kỷ Ninh một cái.

- Đó là Thanh Ti Thần Hỏa Trản!

Dư Vi nói khẽ:

- Có khả năng nuôi dưỡng Thiên Hỏa tới cấp ba! Hơn nữa còn có thể điều khiển Thiên Hỏa đi đánh kẻ địch. Có uy hiếp rất lớn với Tán Tiên, Địa Tiên, nhưng với Thiên Tiên thì không nhiều tác dụng...Coi như là bảo vật tiên giai không tệ. Nếu bán cho Thiên Bảo Sơn thì có thể kiếm được ba trăm vạn cân nguyên dịch!

Kỷ Ninh thật sự chấn động.

Ba trăm vạn cân nguyên dịch?

Nghe Dư Vi sư tỷ nói như vậy thì Thanh Ti Thần Hỏa Tràn này có tác dụng như 'Địa Hỏa Tâm Đăng'. Có thể đưa Thiên Hỏa tăng tới cấp ba! Mà lại còn có thể dùng để chiến đấu...

Vèo.

Vèo.

Vèo.

Liên tiếp từng bóng người bay vào. Đó là Cửu Liên sư tỷ, Thương Giang chân nhân, Mộc Tử Sóc, Bạch Thủy Trạch và tiểu Thanh.

- Pháp bảo tiên giai ở đâu? Ở chỗ nào?

Mộc Tử Sóc nhìn bốn phía. Hắn trừng mắt nhìn Tuyết Hồng Y:

- Chắc không phải bị tên Tuyết Hồng Y này lấy đi rồi chứ?

- Đúng là hắn.

Dư Vi nói.

Trong điện sảnh lớn nhất thuộc Tàng Bảo Điện.

Thiếu Viêm Nông đang khoanh chân ngồi trên giường ngọc, không ngừng luyện hóa. Hắn cũng cảm ứng được dao động của pháp bảo tiên giai truyền tới.

- Thậm chí có cả pháp bảo tiên giai sao?

Thiếu Viêm Nông giật mình:

- Không ngờ Vu Giang tiên nhân giàu có tới vậy. Tới cả pháp bảo tiên giai mà cũng không thèm mang bên mình sao?

Những cường giả thường mang theo những pháp bảo quan trọng bên mình. Bình thường một Thiên Tiên cũng chỉ có vài kiện pháp bảo tiên giai. Lúc trước Thiếu Viêm Nông còn nghĩ rằng trong Tiên phủ của Vu Giang không có pháp bảo tiên giai nên không thèm để ý.

- Công tử, có muốn lấy tới tay không?

Tương Liễu Phương hỏi.

- Không cần.

Thiếu Viêm Nông lắc đầu:

- Dù sao ta cũng lấy tên bộ tộc ra để hứa. Hơn nữa bọn chúng vẫn còn có ích trong Tiên phủ này.

Tương Liễu Phương gật đầu.

- Đợi tới lúc bọn chúng vô dụng...

Trong mắt Thiếu Viêm Nông bỗng nhiên nổi lên một chút cháy bỏng:

- Không thể không nói. Hỏa Hồng tiên tử Dư Vi kia thật sự không tệ đấy.

Tương Liễu Phương cũng cười. Hắn biết chủ nhân nhà mình nghĩ gì.

- Công tử tới lúc đó chỉ cần ám chỉ một cái là Dư Vi kia sẽ hiểu ra ngay. Nàng cũng chỉ là một tiên nhân chuyển thế mà thôi. Đối với người tu tiên thì việc tu tiên mới là thứ phải coi trọng...còn việc hoan hỉ xác thịt chỉ là chuyện nhỏ. Nàng sẽ vì con đường lớn mà khuất phục trước mặt công tử thôi.

Tương Liễu Phương hạ thấp giọng nói. Công tử nhà hắn ở vương đô Đại Hạ cũng là kẻ có tiếng là cực kỳ xa hoa.

Với địa vị là người sau này sẽ trở thành Vũ Thần Công lớn tới vậy, hắn cũng sẽ hưởng thụ không phải ít. Tiên nhân chuyển thế khuất phục làm hầu gái...cũng là chuyện thường thấy.

- Không hề giống nhau. Dư Vi này khác hẳn. Nàng còn tốt hơn cả những đứa ở vương đô.

Thiếu Viêm Nông liếm láp môi dưới:

- Còn Cửu Liên, chà chà, khí chất đó quả nhiên là bất phàm. Nhưng với một bộ tộc hàng đầu như thế, thì lại rất xem trọng tình thế. Chắc là nếu vui vẻ vài lần với nàng cũng là chuyện dễ dàng thôi. Dư Vi thì sẽ phải chậm hơn chút.

- Nếu không...

Giọng nói của Tương Liễu Phương bắt đầu trầm thấp xuống.

- Không cần, bây giờ ta còn phải dùng tới bọn chúng.

Thiếu Viêm Nông lắc đầu:

- Việc phải chia ra cái nào nặng cái nào nhẹ.

- Rõ.

Tương Liễu Phương gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.