Mãng Hoang Kỷ

Chương 99: Chương 99: Quyết định sống chết (3)




Thế những thời gian ngày lại ngày trôi qua, trong lòng bọn họ cũng càng thêm lo lắng. Bời vì thời gian càng kéo dài thì khả năng con của họ còn sống lại càng thấp.

- Khụ, khụ.

Uất Trì Tuyết ho.

- Đừng sốt ruột, đừng sốt ruột.

Kỷ Nhất Xuyên thấy thê tử trong một tháng bệnh tình càng ngày càng nặng hơn thì trong lòng cũng thêm quặn đau.

- Ta cũng không muốn phải sốt ruột đâu.

Uất Trì Tuyết nhìn vào mặt hồ Dực Xà vô tận, thở dài nói:

- Thế nhưng mà Ninh nhi. Ninh nhi, nó...hơn một tháng rồi. Như thế nào mà còn không ra, còn không ra vậy!

Đối với Uất Trì Tuyết, con trai chính là cả thế giới của nàng.

- Con của chúng ta nhất định sẽ trở lại. Nhất định là thế. Lúc trước nàng mong chờ Ninh nhi đã có lưu lại bệnh trong người, bây giờ không thể vội vàng hấp tấp được. Phải cố gắng bảo trọng thân thể thật tốt.

Trong lòng Kỷ Nhất Xuyên cũng như có lửa đốt. Ông ta lo lắng cho con trai nhưng cũng lo lắng cho thê tử bên cạnh, lại nhớ về trận đại chiến trên đường từ biển Bắc Minh trở về...

Tuy Bạch Thủy Trạch liều chết cõng thê tử bị trong thương trên lưng mang về, cũng rất may mắn là con vẫn còn sống để sau này ra đời. Thế nhưng thể tử cùng con đều có bệnh lưu lại trong người.

- Kỷ Ninh.

Kỷ Nhất Xuyên cũng nhìn vào mặt nước vô tận ở trước mặt.

- Con nhất định phải còn sống trở về nhé!

...

Trong hành lang dài vô tận.

Bên trong hành lang cũng không có mặt trời mặt trăng nên cảm nhận về thời gian cũng chỉ là mơ hồ. Sức ăn của bản thân lại rất lớn nên đồ ăn ở trong Tinh Trung cũng không tính là nhiều, đồ ăn Thiết Mộc Chiêm để lại trong pháp bảo trữ vật cũng không có nhiều. Dù sao nếu hắn còn ở vùng Yên Sơn đều có thể đi săn thú bên ngoài kiếm thịt ăn lại thêm không gian của Tinh Trung có hạn không thể đem theo quá nhiều được.

Sau hơn một tháng thì thức ăn mang theo cũng cạn kiệt.

- Tế Trường Thủy Lưu cùng Ti Vũ Thánh Tuyến cũng đã chứa Tích Thủy chân ý ở bên trong rồi.

Kỷ Ninh thầm nghĩ. Một phòng ngự, một tấn công, thực lực của bản thân xem ra đã có bước tiến dài rồi.

- Trải qua quá trình tu luyện hơn một tháng rốt cuộc thần lực của ta cũng hùng hậu hơn trước rồi. Cửa ải thứ ba này chính là trận chiến cuối cùng của ta...

Kỷ Ninh hiểu được sự đáng sợ cùng nguy hiểm của cửa ải thứ ba.

Hắn cũng hiểu chỉ cần bản thân vượt qua được thì chính mính có thể sống để thoát ra ngoài.

Nhưng cái giá phải đổi chính là cái chết đó!

- Sống hay chết đều ở đây.

- Nếu mà chết là lại phải tới Âm tào Địa phủ. Lần này đoán chừng sẽ không thể có vận may không phải uống Mạnh Bà Thang như trước nữa. Sau khi uống Mạnh Bà Thang thì ta sẽ không còn là ta nữa.

Kỷ Ninh hơi cảm giác được. Trực giác của hắn mách bảo rằng trong vùng tối tăm của hồn phách hắn đang âm ỷ ẩn chứa một cảm giác vô cùng kinh khủng, giống như bản thân mình sắp nghênh đón đại kiếp nạn vô cùng đáng sợ nào đó.

- Quyết định sống chết thôi.

Hai tay Kỷ Ninh nắm lấy Bắc Minh kiếm, đi thẳng tới chỗ rẽ ở hành lang. Trên mặt đất có ba bộ hài cốt vẫn chưa hoàn toàn mục nát, xung quanh cũng rải rác một vài pháp bảo.

Kỷ Ninh liền trực tiếp dùng thần niệm lướt lên chúng, rất nhẹ nhàng đã luyện hóa được. Xem xém một chút thì phát hiện trong pháp bảo trữ vật có tới mấy ngàn kiền pháp bảo, toàn bộ đều có thể luyện hóa một cách dễ dàng. Quả thật đều là những pháp bảo không có phẩm cấp. Có điều...có được số lượng đáng sợ như thế thì đều là những kẻ giàu có đến kinh người rồi. Nhưng Kỷ Ninh vẫn rất bình tĩnh. Bởi vì...nếu như chết rồi, thì những thứ này cũng chẳng dùng được nữa.

- Rốt cuộc đã tới.

Một giọng nói khàn khàn vang lên. Ngôn ngữ này chính là loại ngôn ngữ phổ biến khắp Vương triều Đại Hạ.

Kỷ Ninh lập tức nhìn lại.

Chỉ thấy ở phía xa xa có một bóng người, thân người hơi gù, con mắt xanh rờn, toàn thân bao phủ bởi bộ lông màu đen. Kẻ đó đang từ tốn đi tới, nhưng mỗi bước đều qua vài chục trượng.

- Đáng tiếc, ngươi quá yếu.

Xoạt!

Lập tức kẻ này đã tới trước mặt Kỷ Ninh, bàn tay thô ráp giống như chiếc quạt hương bồ mang theo tử khí đánh thẳng về hướng Kỷ Ninh. Nhát đập nhìn như đơn giản này lại nhanh tới mức Kỷ Ninh không có cách nào né tránh được, hắn chỉ có thể dùng song kiếm thi triển ra chiều 'Tế Thủy Trường Lưu' để ngăn cản. Một chiêu phòng ngự Tế Thủy Trường Lưu này cũng ẩn chưa Tích Thủy chân ý ở bên trong.

- Uỳnh!

Cả người Kỷ Ninh lập tức bị nện bay đi, hai tay tê rần mất hết cả cảm giác.

- Không...

Kỷ Ninh muốn nắm chặt Bắc Minh kiếm trong tay. Nếu kiếm rơi ra thì kiếm thuật của hắn dùng bằng cách nào? Thế nhưng ngón tay đã hoàn toàn mất cảm giác. Xoạt! Xoạt! Chỉ thấy ngón tay cùng hai thanh Bắc Minh kiếm bay thẳng ra hướng xa xa chạm vào vách tường tạo ra âm thanh leng keng.

Da trên người Kỷ Ninh nứt ra, máu phun tung tóe thành một làn sương mờ, ngón tay đều đã đứt rời. Cả người bay thẳng đi rơi ở mặt đất cách đó xa xa.

Kỷ Ninh nằm sấp trên mặt đất, hoàn cảnh xung quanh tĩnh lặng, yên tĩnh tới mức đáng sợ.

Hắn không nghe được thanh âm nào nữa.

Cả người hắn như mất đi tri giác, thân thể Thần Ma ẩn chứa sinh cơ cường đại lại phát huy tác dụng, thần lực nhanh chóng khôi phục tất cả, thân thể rách nát, thậm chí nội tạng vỡ tan, kinh mạch, toàn bộ đều nhanh chóng hồi phục. Kỷ Ninh lại dần nghe được thanh âm, tri giác cũng được khôi phục.

- Đau, đau quá.

Kỷ Ninh nhìn về hướng xa, cảm giác mất tri giác vừa rồi thật quá đáng sợ!

- Thật sự rất… rất là đáng sợ.

Kỷ Ninh nhìn về phía quái vật lông đen tản ra tử khí nồng đậm phía xa:

- Tốc độ một cái tát của đối phương thật quá nhanh, đến mức ta không kịp tránh né, lực lượng của đối phương còn vượt xa chín gã to con lần trước!

Quái vật đó chỉ lẳng lặng đứng, ánh mắt xanh rờn của nó nhìn chằm chằm Kỷ Ninh, thanh âm khàn khàn của nó vang lên, âm thanh mang đầy sự thất vọng “Ta đã chờ quá lâu, lâu đến nỗi ta đã quên cả thời gian. Chỉ cần trải qua ba ải không chết là được rồi, ngươi cũng không cần phải giết chết ta, chỉ cần đánh ngã làm bị thương ta là được rồi.

Kỷ Ninh gắng bò dậy, trên mặt đầy vết máu.

- Đánh ngã ngươi?

Kỷ Ninh nhìn chằm chằm vào quái vật.

- Không, chính xác mà nói là ngươi đánh bị thương ta, phá vỡ làn da của ta, làm cho ta phải đổ máu.

Quái vật lông đen chậm rãi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.