- Vì ba phần mỏ quặng nguyên thạch mà làm cho cả bộ tộc phải lâm vào họa diệt vong ư?
Kỷ Cửu Hỏa quát.
- Ngu tới mức không thể nào ngu hơn! Cho dù có thể ký kết khế ước thành công để được vương triều Đại Hạ che chở Kỷ tộc ngàn năm. Nhưng rồi sau ngàn năm thì sao đây? Đến lúc đó Tuyết Long Sơn trả thù Kỷ tộc ta thì Kỷ tộc cũng xong đời. Như thế thì ta thà đem cả mỏ quặng nguyên thạch này cho Tuyết Long Sơn.
- Nhưng là...
- Làm như vậy thật sự rất uất ức.
- Rất...
Trong lòng đám tộc nhân Kỷ tộc đều đầy uất ức.
- Vẫn tức giận vẫn không cam lòng. Nhưng vì Kỷ tộc, phải nhẫn nhịn.
Kỷ Cửu Hỏa cảm thán truyền âm nói:
- Chỉ cần Kỷ tộc có thể tiếp tục sinh sôi nảy nở hưng thịnh thêm thì chút khó chịu đó có tính là gì.
- Muốn trách thì chỉ có thể trách chúng ta không có đủ thực lực. Rõ ràng là cơ hội lớn từ trên trời rơi xuống nhưng chúng ta lại không thể hưởng thụ được mỏ quặng nguyên thạch này.
Kỷ Cửu Hỏa nhìn về phía Kỷ Ninh.
- Kỷ Ninh, ngươi là thiên tài giỏi nhất từ lúc bộ tộc Kỷ tộc được xây dựng đến giờ. Chỉ cần ngươi lớn lên, sau này nhất định sẽ trở thành Vạn Tượng chân nhân.
Cả đám tộc nhân đều nhìn Kỷ Ninh với ánh mắt mang đầy chờ mong cùng khát vọng.
Đúng vậy.
Đó chính là hi vọng để Kỷ tộc quật khởi! Nó ở ngay trên người Kỷ Ninh. Lúc trước đám Tiên Thiên Sinh Linh ở Tông Phủ này còn có nhiều hoài nghi về thực lực của Kỷ Ninh vì dù sao cũng chỉ là lời đồn đại mà thôi...Nhưng vừa rồi sau khi tận mắt thấy thực lực của Kỷ Ninh làm cho ngay cả pháp thuật mạnh mẽ nhất của đám Tử Phủ tu sĩ Tuyết Long Sơn bị hoàn toàn phá vỡ. Mà hiện tại Kỷ Ninh mới mươi sáu tuổi thôi! Vừa nghĩ tới tiềm lực của Kỷ Ninh thì từng người đều cảm thấy xao động.
- Có điều thiên tài dù có lợi hại đến mấy thì chết cũng hết tài.
Kỷ Cửu Hỏa nhìn Kỷ Ninh.
- Ngươi phải vì Kỷ tộc ta mà sống, sống thật lâu.
Kỷ Ninh gật đầu nhẹ.
Hắn đang nhớ lại một người...là Lũy Triển, chủ nhân thứ tư của Thủy Phủ. Với khả năng có thể cạnh tranh vượt qua được bao nhiêu người cạnh tranh khác để trở thành đệ tử thân truyền của Thư Hoa tiên nhân thì khỏi phải bàn cãi về thiên phú của hắn. Nhưng đáng tiếc đến Vạn Tượng chân nhân đã chết mất rồi.
- Nỗi nhục ngày hôm nay Kỷ tộc ta sẽ mãi mãi khắc sâu trong lòng.
Kỷ Cửu Hỏa nhìn về phía tộc nhân.
- Nhất định phải mạnh hơn. Đến lúc mạnh mẽ hơn thì không kẻ nào dám ức hiếp ngươi, xem thường ngươi nữa.
- Dạ.
Đông đảo tộc nhân đều gật đầu, Kỷ Ninh cũng là một trong số đó.
...
Năm tên Tử Phủ tu sĩ trong đó có Động Tử Khải nhìn thấy biểu hiện cảm đám tộc nhân Kỷ tộc hết phẫn nộ lại đè nén tức giân thì không khỏi cười nhạo. Bọn chúng đã xem qua không biết bao nhiêu lần những cảnh thế này. Khi Tuyết Long Sơn ra mặt thì đám bộ lạc nhỏ kia cũng chỉ có thể quay người cúi đầu.
- Động Tử Khải.
Kỷ Cửu Hỏa quay đầu lại nhìn về phía đám năm người Động Tử Khải.
- Đã bàn xong chưa?
Động Tử Khải nhìn Kỷ Cửu Hỏa.
- Có điều ta chắc chắn nói cho Kỷ Cửu Hỏa ngươi biết. Mặc kệ thế nào thì Thần Tử Lệnh Vạn Kiếp thành của ngươi nhất định phải giao ra đây! Không giao ra thì Kỷ tộc ngươi liền gặp ngay họa diệt tộc!
Tộc nhân Kỷ tộc đều khó có thể khống chế được lửa giận. Từng người đều mang vẻ mặt đầy phẫn nộ.
Nhất định phải giao Thần Tử Lệnh ra ư?
Không phải buộc bọn họ vứt bỏ lãnh địa sao?
Kỷ Cửu Hỏa cắn răng, với vẻ mặt khó coi nói ra từng từ từng từ một:
- Kỷ tộc ta sẽ giao Thần Tử Lệnh ra và rời khỏi vùng lãnh địa này! Tất cả những thứ trong lãnh địa này đều thuộc về Tuyết Long Sơn.
- Cái gì.
Mọi người đều kinh hoảng. Kỷ Ninh cũng kinh hoảng nhìn về phía tộc trưởng.
Kỷ Cửu Hỏa tiếp tục cắn răng nói:
- Nhưng Tuyết Long Sơn các ngươi nhất định phải cho Kỷ tộc ta một khối Thần Tử Lệnh khác, để cho Kỷ tộc ta có nơi làm căn cơ! Dùng Thần Tử Lệnh Vạn Kiếp thành đổi lấy một Thần Tử Lệnh một tòa thành khác của Đại Hạ. Kỷ tộc ta nguyện ý xa rời quê hương.
Xa rời quê hương?
Kỷ Ninh cố nén nỗi uất hận trong lòng, không cam lòng, thật sự không cam lòng a. Có thể nhìn ra sự trầm mặc hiện lên ở tộc nhân khác chung quanh, trong đó bao gồm cả phụ thân, Kỷ Lưu Chân, Ảnh bà bà. Chỉ cần có thể để cho Kỷ tộc tiếp tục truyền thừa, tiếp tục hưng thịnh thì dù có phải bỏ quê hương mà đi cũng phải chịu đựng thôi!
- Chỉ cần Tuyết Long Sơn lấy một khối Thần Tử Lệnh ra.
Kỷ Cửu Hỏa trầm giọng nói:
- Kỷ tộc ta lập tức đem Thần Tử Lệnh Vạn Kiếp thành hai tay dâng lên!
- Thần Tử Lệnh?
Ngoài xa, năm người Động Tử Khải nhìn nhau, lặng yên truyền âm thảo luận.
- Tử Khải sư huynh, làm sao bây giờ?
Nữ tử tóc xanh truyền âm nói
- Lấy một khối Thần Tử Lệnh để đổi sao?
- Lấy đâu ra?
Động Tử Khải nhìn về phía nữ tử tóc xanh.
- Hòa Hạnh sư muội, ngươi sẽ lấy ra sao?
Nữ tử tóc xanh lập tức im lặng.
Khi bọn hắn đạt Tử Phủ tu sĩ thì đều phải rời khỏi tông môn xâm nhập các nơi thành lập chi nhánh vì tiềm lực không lớn, đã được coi như là thành viên bên ngoài của tông môn. Thành Đại Hạ chiếm được ở Yên Sơn, cũng là căn cơ của bọn hắn! Cũng là căn cơ của một vài bộ tộc, thế lực. Bọn hắn làm sao có thể bỏ qua?
Muốn lấy một khối Thần Tử Lệnh ra đổi ư?
Ai lấy ra đây?
Mỏ quặng nguyên thạch này là của tông môn Tuyết Long Sơn, dựa vào cái gì để cho ta hy sinh? Để cho bộ tộc ta hy sinh? Mỗi một tòa thành Đại Hạ, đều có hai ba Tử Phủ tu sĩ, cần phải tất cả đều đồng ý mới có thể buông tha cho Thần Tử Lệnh! Có thể tạo được căn cơ lâu dài, ai muốn bỏ qua?
- Đến chúng ta còn không muốn bỏ ra thì chẳng lẽ đám anh em đồng môn ở địa phương khác nguyện ý bỏ ra một tòa thành Đại Hạ sao?
Động Tử Khải lắc đầu.
- Dù Tuyết Long Sơn ta có rất nhiều chi nhánh nhưng những đồng môn sư huynh đệ ở các chi nhánh này tuyệt đối sẽ không màng đến chúng ta. Bọn chúng làm sao có thể hảo tâm tới mức cho khôngmột tòa thành Đại Hạ đây?
- Đằng nào thì ta cũng không thể dùng Cự Thị để đổi được. Ta không đồng ý mà đại bá ở trong tộc ta cũng sẽ không đồng ý.
Nam tử khôi ngô kia vội la lên.
- Đừng lo lắng, ta không tin Kỷ tộc thật sự dám phản kháng.
- Đúng.
Nam tử tóc xanh gật đầu.