Kỷ Ninh cũng có chút ích kỷ, hắn biết rõ, Thế giới lao ngục này chính là một bảo tàng lớn. Chỉ là phải xem hắn có biện pháp nào có thể lấy được thứ ở bên trong bảo tàng hay không mà thôi.
Chỉ cần có được pháp môn, bảo vật của những Tổ Thần Tổ Tiên này, như vậy hắn sẽ tuyệt đối sẽ trở nên khó lường a.
Thế nhưng hắn lại tạm thời không có cách nào làm được như vậy. Cho dù triệu tập đám người Bồ Đề, Tam Thanh đạo nhân, Như Lai, Toại Nhân thị cả lại liên thủ với nhau thì vẫn có nguy hiểm rất lớn. Những lão gia hỏa này đã bị giam giữ quá lâu. Một khi liều mạng, ngay cả Kỷ Ninh cũng không có cách nào dự đoán được rốt cuộc bọn họ sẽ lợi hại đến đâu, Nhưng mà có một điểm hắn có thể xác nhận được. Nhất định bên Cửu Phương hỗn độn quốc mạnh hơn nhiều bên bọn hắn.
. . .
Cưỡi Hư Không chu, nhanh chóng phi hành, phi hành được hơn hai canh giờ rồi mới hạ xuống bên dưới.
Kỷ Ninh chậm rãi di chuyển, hành tẩu ở trong hoang dã, mà ở bên ngoài ngàn dặm lại có một nữ tử đang khoanh chân ngồi đó.
Sưu sưu.
Mí mắt của nữ tử này giật giật, về sau mới chậm rãi mở mắt ra.
- Rốt cục, rốt cục. . . Cũng đã có sinh mạng đã đến.
Hai mắt nữ tử này sáng lên, bởi vì nàng quá cô tịch, ngay cả duy trì sinh mạng của mình cũng rất khó chứ đừng nói là duy trì pháp bảo Động Thiên. Ở trong Thế giới lao ngục này, chỉ có Đạo Tổ, Tổ Thần mới có thể xa xỉ được như vậy mà thôi.
- Đã rất lâu rồi ta không có gặp Khán Thủ giả a.
Nữ tử này nhìn về Kỷ Ninh ở phía xa.
Thế nhưng vừa mới nhìn qua, sắc mặt nàng lập tức thay đổi.
- Chân Tiên?
- Rõ ràng là khí tức của Chân Tiên. Thế nhưng lại quá yếu ah. Khán Thủ giả mà Cửu Phương hỗn độn quốc phái tới, đều là đệ tử hạch tâm. Cho dù phái Chân Tiên tới thì cũng phải là Chân Tiên cao cấp nhất mới đúng.
Trong lòng nữ tử này lập tức nghĩ đến một khả năng, trong lòng càng thêm rung động.
Chỉ thấy thiếu niên mặc áo bào trắng kia đã đi tới trước mặt nàng, lại lạnh nhạt nói:
- Ngươi đoán không sai, Cửu Phương hỗn độn quốc đã bị diệt, hiện tại ngươi chỉ có hai lựa chọn, một, chết, hai, thần phục ta.
Nữ tử đang khoanh chân ngồi kia không có chút hoảng hốt nào, ngược lại còn mỉm cười đứng lên. Lúc nàng đứng dậy, thân thể vốn gầy gò như da bọc xương nhanh chóng trở nên đầy đặn, làn da cũng bắt đầu trở nên đầy đủ. Chỉ trong nháy mắt đứng dậy đã từ một nữ tử như ăn mày khôi phục trở thành nữ tử xinh đẹp tuyệt thế.
- Khiếm Nhu bái kiến Chân Tiên.
Nữ tử này mỉm cười rồi nói:
- Đã rất lâu ta không có nhìn thấy người ngoài, Khán Thủ giả cũng đã ba Hỗn Độn kỷ nguyên rồi không có xuất hiện. Lần này lại gặp được nhân loại, quả thật làm cho người ta vui vẻ a. Hơn nữa điều khiến cho ta vui vẻ nhất chính là, không ngờ Cửu Phương hỗn độn quốc đã bị diệt. Ha ha, thật tốt quá, thật tốt quá.
Kỷ Ninh nhìn nữ tử này, không ngờ nàng ta lại không sợ một chút nào?
- Không biết Khiếm Nhu có thể biết được danh hào của Chân Tiên hay không?
Nữ tử nói.
- Bắc Minh.
Kỷ Ninh nhìn xem nàng.
- Bắc Minh?
Nữ tử này nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Nếu như Chân Tiên có thể thả ta đi ra ngoài, ta sẽ thần phục Chân Tiên, làm tôi tớ của Chân Tiên cũng sẽ cam tâm tình nguyện.
- Ta không thả được ngươi.
Kỷ Ninh nói.
Nữ tử này nao nao, lập tức gật đầu nói:
- Đúng vậy a, muốn cởi bỏ cái xích sắt này quá khó khăn, không có lệnh phù của Cửu Phương Quốc Chủ. Như vậy cần phải Hỗn Độn Tiên Nhân hoặc là Thế giới thần thìmới có thể làm được. Bất quá Chân Tiên. . . Ta không muốn chết, ta nguyện ý thần phục Chân Tiên ngươi, có thể để cho Chân Tiên hạ Linh hồn ấn ký a.
Kỷ Ninh lại nở nụ cười, nói:
- Ngươi đồng ý rất là dứt khoát nha.
- Ở trong Cửu Phương hỗn độn quốc, Cửu Phương Quốc Chủ còn phải bận tâm khắp nơi, sẽ không trực tiếp đánh giết ta. Thế nhưng bây giờ Cửu Phương hỗn độn quốc đã bị diệt, đối với Chân Tiên các ngươi mà nói. . . Chúng ta chỉ là một ít tù phạm di tộc, chỉ có hai con đường, một là bị giết chết. Lựa chọn còn lại chính là thần phục. Ta cũng không muốn chết, cho nên chỉ có thể thần phục mà thôi.
Nữ tử cười nói.
Kỷ Ninh gật đầu.
Tựa như ở trong thế gian vậy, Nhân tộc và Yêu tộc thế bất lưỡng lập. Con người trời sinh đã muốn giết dã thú ăn thịt, dã thú cũng muốn ăn thịt người. Bất quá Tu Tiên giả, yêu loại thực lực địa vị cao cũng sẽ không ngừng đấu đá với nhau.
Còn đối với Tam giới mà nói. Đối với Hỗn Độn dị tộc quyết không thể lưu tình, để cho một Hỗn Độn dị tộc chạy đi, rất có thể sẽ mang đến Hỗn Độn dị tộc khác. Thậm chí còn có khả năng khiến cho Tam giới bị diệt! Cho nên phải giết! Không phải tộc ta, tất sinh dị tâm là vậy!
- Vậy thì Linh hồn ấn ký?
Nữ tử này nhìn qua Kỷ Ninh, có linh hồn ấy ký sẽ khiến cho lúc ngộ đạo không đủ, con đường tu luyện sẽ rất khó đi được quá xa.
- Linh hồn ấn ký cũng không phải là tất cả.
Kỷ Ninh lắc đầu:
- Bất quá, ta sẽ thi triển Sưu Hồn thuật đối với ngươi, mà ngươi không thể phản kháng.
Bọn hắn đã một mực bị nhốt ở nơi này. Như vậy quả thực không cần phải hạ Linh hồn ấn ký làm gì.
- Sưu hồn?
Nữ tử này có chút do dự, làm như vậy tương đương với việc đem tất cả bí mật của mình bạo lộ ở trước mặt của người khác a.
- Nếu như ngươi không tình nguyện. Như vậy giữ ngươi đối với ta cũng là vô dụng.
Kỷ Ninh nói.
Nữ tử này cắn răng, nói:
- Tốt, Khiếm Nhu đồng ý với Chân Tiên.
Tuy rằng Chân Tiên ở trước mắt dường như là Chân Tiên nhất đẳng yếu nhất. Thế nhưng lại thật sự có thể chém giết nàng. Cho dù Chân Tiên này không phải là đối thủ của nàng. Thế nhưng lúc chém giết lại phải tiêu hao pháp lực, một khi pháp lực tiêu hao hầu như không còn, khi đó nàng cũng sẽ xong đời. Mà Chân Tiên trước mắt chính là Khán Thủ giả, pháp lực có thể liên tục không ngừng hấp thu từ bên ngoài a.
- Rất tốt.
Kỷ Ninh gật đầu một cái.
Đối với tính mạng của những dị tộc Hỗn Độn này, trong lòng Kỷ Ninh cũng không có một chút thương cảm nào.
Vì bộ tộc của mình, vì thê tử nữ nhi của mình. Dù có giết nhiều Hỗn Độn dị tộc hơn nữa thì Kỷ Ninh cũng sẽ không nương tay.
Kỷ Ninh đi về phía trước.
Khiếm Nhu này thì hai mắt nhắm nghiền, thầm than một tiếng:
- Ta thi triển Thiên Mị chi thuật, không ngờ cũng không có làm ảnh hưởng tới hắn một chút nào a.