Nhưng bây giờ sư tỷ chịu đủ cực khổ trong vô tận địa ngục, tuy chủ yếu là vì Thần Vương, nhưng Kỷ Ninh cũng một tay đẩy sư tỷ vào vô tận địa ngục.
Kỷ Ninh đi thật lâu sau đó đến tường thành Bát Long Vân thành, một mình ngồi cạnh tường thành yên lặng nhìn hoang dã tan hoang ngoài tường thành, thấy tòa thành đen to lớn lơ lửng ở phía xa.
Vô Gian thành, Bát Long Vân thành vẫn đối diện từ xa, trận chiến tranh này còn chưa thật sự kết thúc.
Đông Diên Chân Tiên bước ra đại điện, chợt thấy một bóng người ngồi trên tường thành.
- Kỷ Ninh?
Đông Diên Chân Tiên cảm giác Kỷ Ninh bây giờ rất tiều tụy, không còn sức sống vô tận như trước. Kỷ Ninh ngày xưa luôn cười, mắt sáng ngời, hắn bây giờ như tuyết đọng vạn năm trên núi cao, cho người lạnh lẽo vô cùng vô tận.
Một người đến bên cạnh Đông Diên Chân Tiên:
- Kỷ Ninh tính cách trung hậu, chung tình nhất.
Người đó là Vân Trần Chân Tiên, gã cảm khái nói:
- Một chữ tình luôn tổn thương người nhất.
Đông Diên Chân Tiên gật đầu nói:
- Ừm, bị đạo lữ mình yêu nhất phản bội, đả kích này . . . Ài, trong chúng ta không ai giúp được hắn. Phải rồi Vân Trần đạo hữu, lần này Xích Minh giới vực ta có hy vọng thắng không?
Vân Trần Chân Tiên luôn đi theo Nhân Hoàng Thần Nông thị, gã nên biết chút tin tức.
Vân Trần Chân Tiên lắc đầu nói:
- Hy vọng xa vời, chiến tranh đến mức này rồi trừ phi điều khiển Thiên Thần Chân Tiên nổi tiếng lừng lẫy trong tam giới. Nhưng những Thiên Thần Chân Tiên này cần chấn nhiếp các nơi hoặc ứng đối một số uy hiếp lớn, nếu điều bọn họ đến sẽ ảnh hưởng bố cục toàn tam giới. Dù sao Xích Minh giới vực là một giới vực yếu nhất trong tam giới.
Đông Diên Chân Tiên không cam lòng nói:
- Hơi yếu chút nhưng chúng ta dù sao đã chinh chiến mấy năm, tử thương vô số.
Đám Thiên Thần Chân Tiên Xích Minh giới vực bọn họ có tình cảm với quê hương, không ai muốn quê hương bị Vô Gian môn chiếm mất.
- Chờ đi, Đạo Tổ đã tìm Nhân Hoàng.
Vân Trần Chân Tiên nói:
- Xem thử bên Nhân Hoàng có cách gì không, nhưng ta cho rằng nếu Nhân Hoàng có cách thì đã truyền lệnh từ lâu.
Đông Diên Chân Tiên gật đầu.
Vân Trần Chân Tiên khẽ thở dài:
- Đáng tiếc, nếu thuốc Thần Nông không vỡ, nếu Kỷ Ninh không đưa cho Dư Vi thì . . .
Đông Diên Chân Tiên lắc đầu nói:
- Ài, Kỷ Ninh quá tin tưởng đạo lữ của mình.
Chiến tranh đến mức này rồi, tất cả Thiên Thần Chân Tiên phe Đại Hạ đều mất hy vọng. Ban đầu có nhiều Thiên Thần Chân Tiên rất tức giận, còn mắng chửi Kỷ Ninh. Nhưng dần dà bọn họ bình tĩnh lại. Dù có che mắt bịt tai thì bọn họ thừa biết Kỷ Ninh không hề muốn gặp chuyện như vậy.
Một vài Thiên Thần Chân Tiên trò chuyện:
- Kỷ Ninh đâu?
- Còn ở trên tường thành.
- Đã mấy ngày rồi, ta không thấy hắn nhúc nhích một chút, không biết đang nhìn cái gì.
- Bên Nhân Hoàng đã truyền tin tức, không có cách khác. Luyện chế thuốc Thần Nông quá khó khăn, dù là Nhân Hoàng cũng chỉ vẻn vẹn đưa tới chút chút thuốc giải, các Tiên Nhân đã khỏe rồi.
- Nhân Hoàng từ bỏ rồi?
- Đã buông tay sao?
- Huynh trưởng của ta chết trận uổng công sao?
- Hình Thiên Thần có mạch Thiên Khúc của ta bị đánh gục, mười hai Thiên Tiên chỉ có ta là may mắn chạy ra, vốn định chờ thắng lớn rồi để tông môn của ta nghỉ lấy sức nhưng bây giờ . . .
Đau đớn, đau lòng.
Xích Minh giới vực đối với bọn họ là quê hương, gốc gác, là nơi các đời tiền bối từ bao nhiêu năm tháng đổ xuống tâm huyết. Bọn họ liều mạng chiến vì quê hương, dù huynh đệ chết, sư tôn đồ đệ chết, miễn thắng thì tất cả đáng giá. Nhưng . . . không thắng được, sắp thua.
Kỷ Ninh một mình ở trên tường thành.
Hồng Tuyết Thiên Thần với mái tóc đỏ dài bước đến, nhẹ vỗ vai Kỷ Ninh:
- Kỷ Ninh, phấn chấn lên đi, chẳng qua là một cửa ải trên đường tu tiên.
Kỷ Ninh gật đầu nói:
- Ta hiểu.
Hồng Tuyết Thiên Thần nhìn Kỷ Ninh, mắt chất chứa mong mỏi:
- Hãy đi tới trước, hết thảy trời cao biển rộng.
Kỷ Ninh nói:
- Để ta một mình suy nghĩ đi.
Hồng Tuyết Thiên Thần không bắt buộc:
- Được rồi.
Hồng Tuyết Thiên Thần hiểu rất rõ con người Kỷ Ninh nên mới thích hắn, ủng hộ hắn, cho rằng hắn là chủ nhân thích hợp nhất của Trích Tinh phủ. Con người có tình có nghĩa mới khiến đồng bạn tin tưởng. Hạng người ích kỷ như Trường Thanh Kiếm Tiên được vài người đồng lòng với gã?
Nhưng người có tình có nghĩa sẽ bị thương rất sâu.
Trong tam giới có một số đại năng giả từng bị thương, qua năm tháng dài đằng đẵng vẫn không thể vuốt lên vết thương lòng.
Hồng Tuyết Thiên Thần rời đi.
- Đi qua?
Kỷ Ninh thì thào:
- Làm sao đi qua?
Nhìn Dư Vi chết khiến Kỷ Ninh rất tuyệt vọng, phát hiện nàng không chết, hắn mới vui mừng đã phải đối mặt sự lựa chọn, hắn tự tay đưa nàng vào vô tận địa ngục, cái này càng khiến hắn đau lòng.
Người còn ở trần gian mà lòng đã vào địa ngục.
Áy náy.
Đau lòng.
Kỷ Ninh muốn dằn xuống để bước tiếp, nhưng làm sao kiềm nén đây?
- Ta vốn tưởng mình là thiên chi kiêu tử, cứ nghĩ mình có thiên phú rất giỏi, tràn đầy tự tin. Nhưng ta đã sai, sai lầm khiến sư tỷ chịu nhiều khốn khổ trong vô tận địa ngục mà ta không có cách gì, không có cách nào.
Kỷ Ninh nhìn hoang dã ngoài tường thành trở nên hoang tàn vì chiến tranh tiên ma:
- Như hoang dã đó, như vô số cỏ dại trên hoang dã trong trận chiến tiên ma bất lực bị giẫm đạp giày xéo, vì chúng nó không có sức phản kháng nhỏ yếu, ta vẫn nhỏ yếu. Thiên phú cao? Cao đến mấy cũng chỉ là lâu thật lâu về sau ta mới có cơ may ngang ngửa với Thần Vương, nhưng ta bây giờ còn nhỏ yếu. Ở trước mặt Thần Vương thì ta chỉ có thể chấp nhận mọi việc xảy ra, không chút nào chống cự được, không có cách nào gây khó khăn cho hắn.
Cảm giác tuyệt vọng đó sau đó tự mình cảm nhận mới thấm tận xương, thấm sâu vào linh hồn.
Thần Vương cho Kỷ Ninh lựa chọn, hắn chỉ đành ngoan ngoãn tuyển chọn.
Thần Vương muốn đẩy Dư Vi vào vô tận địa ngục, Kỷ Ninh chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Điều duy nhất Kỷ Ninh có thể làm là quỳ xuống, hy vọng có thể thuyết phục đối phương nhưng đáng tiếc chỉ vô dụng.
Bất lực!
Tất cả nằm trong tay đối phương, Kỷ Ninh bị động chấp nhận.
Kỷ Ninh nhìn những cỏ dại trên hoang dã, cảm giác mình giống chúng nó bị các tiên ma không ngừng giẫm đạp, công kích lan đến, bị phá hủy. Điều hắn có thể làm là chịu đựng.
Trong mơ hồ, trái tim Kỷ Ninh lao đao, mọi thứ trống rỗng, hư vô, mờ mịt.
Vô số cỏ dại, cát bụi như trái tim của Kỷ Ninh lan tràn, không ngừng kéo dài mở rộng, bầu trời cũng bị kéo dài. Dần dần nguyên Bạch Cực quận nằm trong lòng Kỷ Ninh, trái tim hắn vẫn cứ dài ra.