- Gấu nhỏ bái kiến Đạo tổ.
Con gấu lớn lông vàng quỳ sát đất phục hai tay ra trước.
- Xem ra đúng là Kỷ Ninh ngươi vào ‘phủ Trích Tinh’ để học được thần thông.
Bồ Đề lão tổ gật đầu.
Kỷ Ninh lộ vẻ khó hiểu:
- Lão tổ, phủ Trích Tinh là?
Con gấu lông vàng ở bên nói:
- Phủ Trích Tinh chính là tên thật của Thủy Phủ. Phủ đệ này được chủ nhân để lại cho đệ tử nhưng cũng là phủ đệ mà năm xưa chủ nhân dùng. Năm xưa, chủ nhân thường xuyên mời bạn tới chơi, thậm chí còn có cả Thần Ma tới nghe chủ nhân giảng đạo.
Kỷ Ninh lập tức nhớ lại dây dài lời bồ đoàn trong chủ điện Thủy Phủ. Đúng là từng có rất nhiều người tới đó nghe giảng đạo.
Bồ Đề lão tổ nói:
- Phủ Trích Tinh của Tam Thọ giống như Tà Nguyệt Tam Tinh Động của ta vậy. Năm xưa Tam Thọ tự biết khó thoát khỏi đại nạn nên mới chuẩn bị cẩn thận, cho lượng lớn bảo vật vào trong động phủ của mình, thậm chí còn có mấy kiện linh bảo tiên thiên lấy tài liệu, mời người bản lĩnh lớn tới dung nhập vào trong, về sau cho nó lưu lạc, để con gấu nhỏ này chọn truyền nhân hộ.
- Xin Đạo tổ nói giúp.
Con gấu lớn lông vàng lạy xuống lien tục, thậm chí mờ cả mắt đi vì nước mắt:
- Nói cho gấu nhỏ xem chủ nhân hiện tại đang ở đâu, còn sống hay đã chết?
Nó lạy đạp đầu bộp bộp xuống đất, hiển nhiên là rát mong mỏi. Nó đã chờ ngày này vô số năm tháng rồi.
- Phù.
Bồ Đề lão tổ vừa nghe, vẻ mặt vừa biến đổi phức tạp, vốn đang trầm ngâm cũng phải nói:
- Tam Thọ chính là bạn sống chết có nhau với ta! Chúng ta quen biết nhau từ trong hỗn độn, cùng nhau lưu lạc. Ta hiền như khúc gỗ, Tam Thọ Huynh thì lại lộ rõ tài năng từ sớm! Ta may mắn hiểu được trời đất, ngộ được huyền diệu của Thiên Đạo không bị rơi vào cuộc phân tranh thế lực thời thượng cổ khi xưa. Nhưng Tam Thọ huynh thì lại có chiến ý ngập trời, cực kỳ hiếu chiến. Thậm chí có rất nhiều Thần Ma đi theo hắn, tạo được một lãnh địa khá lớn ở thế giới thượng cổ gọi là ‘Thần Chủ’.
- Lúc đâu, bởi vì cụt tay nên hắn cố gắng tìm hiểu, ngộ ra được một môn đại thần thông kinh thiên động địa là ‘Trích Tinh Thủ’!
- Hỗn độn chân thành vốn cực kỳ thiện chiến. Một vài Đại La Đạo tổ dòng luyện khí không bao giờ dám đánh nhau sống còn với Hỗn Độn chân thần. Mà Tam Thọ huynh lại còn ngộ ra được ‘Trích Tinh Thú’, đặc biệt là chuyển thứ sáu Trích Tinh Thú có uy lực không thể tưởng tượng nổi. Ở thế giới thượng cổ, Tam Thọ có uy danh cực kỳ hiển hách, được xếp hàng đầu trong những Chân Thần Đạo Tổ.
Ánh mắt của Bồ Đề lão tổ hơi mờ đi, từ tốn nới:
- Nhưng hắn lại chưa từng hiểu ra Thiên Đạo, vì thế nên khả năng dự cảm với nguy hiểm khá là kém. Đại nạn khi đó… chính là đại nạn dài nhất, lớn nhất từ thời Bàn Cổ khai thiên lập địa tới nay. Tam Thọ ương ngạnh muốn đi, ta ngăn hắn lại nhưng hẳn trời sinh đã hiếu chiến vẫn quyết định cho hắn. Trước khi đi, hắn không muốn ‘Trích Tinh Thủ’ thất truyền cho nên mới mời bạn tới giúp, trên cơ sở động phủ vốn có cộng thêm lượng lớn bảo vật luyện hóa ra, cuối cũng tạo ra thứ để truyền thừa Trích Tinh Thủ.
- Sau khi lo liệu xong việc truyền thừa Trích Tinh Thủ, đợi tới lúc đại nạn giáng xuống, hắn lập tức không chùn bước đi nghênh chiến.
- Ở trận chiến đó, ta rút lui.
Bồ Đề lão tổ lim dim.
Kỷ Ninh nghe tới phát hãi.
Bồ Đề lão tổ rút lui?
Đại nạn lớn nhất từ thời Bàn Cổ khai thiên lập địa tới nay?
- Đó chính là đại nan nhất từ thời hỗn độn cho tới bây giờ. Ngay sau khi thế giới thượng cổ bị phá hủy, vố số kẻ mạnh mẽ khi đó đã ngã xuống, Thần Ma chết đi. Có những tồn tại còn mạnh hơn cả Tam Thọ cũng phải chết.
Bồ Đề lão tổ thổn thức, lắc đầu:
- Thảm thiết, vô cùng thảm thiết. Tam Thọ vốn là người vô cùng hiếu chiến nên dĩ nhiên cũng có mặt. Thần thông ‘Trích Tinh Thủ’ của hắn không hổ là đại thần cao nhất, tới cả Nữ Oa cũng phải khen. Dưới tay Tam Thọ, có không ít Thần Ma cấp Đạo tổ bị chết. Ta cũng chỉ có thể ‘chiêm nghiệm tam giới’ mà xem cuộc chiến chứ cũng chưa từng tham chiến.
- Môn thần thông này được dung hợp từ chiến ý trời sinh của Tam Thọ, lại thêm học tập từ Nữ Oa, Bàn Cổ. Muốn ngộ được thần thông thì phải có thiên phú. Ta ngộ ra được nhiều thần thông hơn Tam Thọ, nhưng chưa từng có một cái nào bằng Trích Tinh Thủ cả.
Bồ Đề lão tổ nhìn Kỷ Ninh:
- Thần thông đó lại được truyền vào tay ngươi. Ngươi nhất định không được để nó bị phai nhạt.
Kỷ Ninh gật đầu liên tục.
Hóa ra Tam Thọ đạo nhân cũng dùng ‘Trích Tinh Thủ’ để chém giết tới cả Thần Ma cõ Đạo tổ. Theo ý tứ của Bồ Đề lão tổ thì hẳn là thần thông này cực kỳ khủng khiếp.
Con gấu lớn lông vàng nghe xong thì run sợ:
- Đạo tổ, chủ nhân ta…
Kỷ Ninh nhìn Bồ Đề lão tổ.
Rốt cuộc Tam Thọ đạo nhân còn sống hay đã chết? Điều này cũng chính là câu hỏi lớn mà mình muốn biết từ lâu.
- Gấu nhỏ.
Bồ Đề lão tổ cong gấu lớn lông vàng, thở khẽ.
Con gấu lớn lông vàng lập tức run lên, vẻ mặt biến đổi, lạy lục bốp bốp:
- Xin Đạo tổ nói cho ta biết, rốt cuốc chủ nhân còn sống hay đã chết.
- Gấu nhỏ, thật ra trong lòng ngươi đã sớm biết rồi, còn gì phải hỏi.
Bồ Đề lão tổ dao động.
- Ta…
Con gấu lớn lông vàng nhìn lão tổ.
- Đã chết, hắn đã sớm chết, chết trong đại nạn rồi
Lão tổ lắc đầu:
- Với tính khí của Tam Thọ thì nếu còn sống, sao lại không đi tìm ngươi? Lại để cho ngươi lưu lạc bên ngoài hàng tỉ năm. Rõ ràng là con gấu ngươi đoán ra nhưng không dám tin thôi.
Bộp bộp.
Từng giọt nước mắt rơi trên mặt đất, con gấu lớn lông vàng đang quỳ dưới đất run rẩy, gào lên một tiếng đau khổ:
- Ngao…
Tiếng kêu rên làm cho Kỷ Ninh không khỏi chua xót.
- Chủ nhân, chủ nhân, chủ nhân…
Con gấu lớn lông vàng ngửa đâu lên kêu điên cuồng. Với nó, Tam Thọ đạo nhân chính là cha đẻ.
Sau hồi lâu con gấu lớn lông vàng mới quỳ sát đất nói:
- Vừa rồi gấu nhỏ đã làm càng.
- Tốt rồi.
Lão tổ ra lệnh:
- Ngươi quay về phủ Trích Tinh đi, bây giờ ngươi chưa được rời phủ Trích Tinh.
- Dạ.
Con gấu lớn lông vàng cung kính nới rồi lập tức vù lên biến mất, trở lại Thuỷ Phủ.
Kỷ Ninh đứng ở bên, trong lòng tuy có cảm khái về tình cảnh Tam Thọ đạo nhân, nhưng lại phát hiện ra một điều, nếu con gấu lớn lông vàng là linh hồn Thuỷ Phủ thì tại sao mình lại không hề có cảm giác như vậy nhỉ? Nó còn có thể rơi lệ nữa? Thậm chí lão tổ còn nói không được ra ngoài phủ Trích Tinh, chẳng lẽ sau này nó có thể ra ngoài Thuỷ Phủ sao?