- Cái tên Lã Động Tân này, nói chuyện người ta mà không thấy đau lưng mình à? Sau lưng ngươi có tới hai vị Đạo tổ, thậm chí Đạo tổ còn chỉ điểm cho ngươi hẳn hoi. Ngươi lại còn thở ngắn than dài cái gì.
Bắc Địa Tiên ông hơi khó chịu:
- Tới lão già như ta mà cũng còn thấy khó coi.
- Ngươi ghen tị thì có.
Lã Động Tân lườm Bắc Địa Tiên ông một cái.
- Ghen tị cái rắm. Ông đây dù gì cũng là Thuần Dương chân tiên. Nếu ngươi có bản lĩnh thành Đạo tổ thì ta dĩ nhiên sẽ phục ngươi sát đất. Thậm chí còn ngoan ngoãn tới nghe giảng đạo, lấy lễ thầy đối đãi với ngươi.
Bắc Địa Tiên ông nói.
- Cái lão già nhà ngươi có biết xấu hổ là gì đâu. Ta mà trở thành Đạo tổ ấy...ngươi mà muốn ta giảng đạo cho thì còn phải xem xem tâm tình của ta thế nào đã.
Lã Động Tân vừa mở miệng thì cũng thấy nói hơi quá lố. Dù sao cũng đâu có dễ trở thành được Đạo tổ. Hiện tại hắn đã nắm hắn chưa từng nắm Thiên Đạo nào trong tay, cùng lắm cũng chỉ gọi là sờ ở bên ngoài.
- Nhìn kia, đệ tử của Huyền Vũ Đại Đế lên sân đấu rồi.
Trận thứ sáu, Lạp Tháp chân nhân đánh với Vân U chân nhân.
Vân U chân nhân đúng là một tuyệt sắc nhân gian, nhưng thực lực thì lại kém Lạp Tháp chân nhân quá nhiều. May mà tiểu lôi thôi còn ra tay lưu tình, Vân U chân nhân giữ được mạng, nhận thua rời đi.
Hoàng đế Đại Hạ ngồi trên cao nhìn xuống, hờ hững nói:
- Trận thứ bốn mươi mốt, Kỷ Ninh Hắc Bạch học cung đánh với Trúc Hương Hồng Liên Giáo!
Âm thanh vang vọng khắp đại điện. Tới cả quảng trượng hoàng thành cũng nghe thấy âm thanh uy nghiêm kia đảo qua đảo lại.
Người ở ba ngàn sáu trăm quận, biển bốn phương đều nhìn lên Thủy Kính khổng lồ trên không trung. Trên Thủy Kính có chiếu lại cảnh tượng giao chiến trong đại trận phong cấm.
- Sư đệ phải cẩn thận đấy.
Trong điện, Lạp Tháp chân nhân cười nói:
- Trúc Hương Hồng Liên Giáo này chính là Thần Ma luyện thể. Thần Ma luyện thể là khó giải quyết nhất. Vừa rồi ta gặp Vân U chân nhân lại là dòng luyện khí nên giải quyết khá dễ dàng.
- Kỷ Ninh, cẩn thận đấy.
Dư Vi cũng nhìn Kỷ Ninh.
- Yên tâm, ta còn phải đoạt thứ hạng đầu cơ mà.
Lúc này, Kỷ Ninh đứng dậy đi ra ngoài.
Mà lúc này, một tên thanh niên ngồi khoanh chân sau một Thiên Tiên lão tổ cũng đứng dậy đi ra ngoài. Tên thanh niên này có vẻ phóng đãng ngỗ ngược, giống như một không bao giờ tỉnh ra. Có điều hắn là Thánh tử đứng đầu giáo phái 'Hồng Liên Giáo' nên thực lực cực kỳ ghê gớm. Khi trước, ở bên ngoài cũng ít ai biết hắn, nhưng trong lần đại hội Tiên Duyên này thì cũng đã nổi tiếng.
- Ra rồi kia, ra rồi kìa.
Mộc Tử Sóc ngẩng đầu kích động nhìn:
- Mau nhìn Kỷ Ninh sư huynh lên đánh rồi kìa.
- Thực lực của Kỷ Ninh huynh quá mạnh, Trúc Hương Hồng Liên Giáo kia không phải đối thủ. Kỷ Ninh huynh nhất định phải đoạt hạng đầu.
Bắc Sơn Bách Vi cũng rất hưng phấn. Nhìn thấy huynh đệ tốt của mình ngày càng đi xa hơn trên con đường tu tiên thì dĩ nhiên là hắn rất vui.
- Tốt lắm. Hắc Bạch học cung ta cũng theo đó mà vang danh, một lần đại hội thành danh!
Ngũ Phong tiên nhân cũng phấn chấn, kích động.
- Chủ nhân.
Hai đôi mắt của tiểu Thanh cũng sáng lên.
Bạch Thủy Trạch ngẩng đầu lên nhìn, vừa xem vừa nổi sóng trong lòng:
- Đại ca, nếu huynh còn sống, thấy Kỷ Ninh có thể sáng chói như thế này ở đại hội Tiên Duyên vương triều Đại Hạ thì thật là tốt biết bao.
Trên đám mây, trong đại trận phong cấm.
Kỷ Ninh và Trúc Hương Hồng Liên Giáo đều đã vào trong đại trận phong cấm. Trúc Hương ăn mặc cực kỳ bừa bãi, đạo bào của hắn rách nát vô cùng, thậm chí còn hở cả ngực ra. Với vẻ mặt như chưa tỉnh ngủ, hắn nói với Kỷ Ninh:
- Không ngờ ngay trận đầu đã gặp phải ngươi. Nghe nói ngươi chính là một trong những kẻ khó chơi nhất trong đại hội Tiên Duyên lần này. Ở trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ, ta hành động cùng với đồng môn, không có ai ép được ta phải dùng tới tuyệt chiêu. Nhưng hiện tại ta không thể không dùng tuyệt chiêu. Thua dưới tuyệt chiêu của ta, cũng là may mắn của ngươi đó.
- Trúc Hương.
Kỷ Ninh mở miệng:
- Ngươi có biết, ngươi trong mắt ta là cái gì không?
- Cái gì?
Trúc Hương cười khẩy nói:
- Một đống ***? Một con kiến? Một con rồng lớn? Hay là?
- Không, ngươi ở trong mắt ta là một kiện pháp bảo tiên giai.
Kỷ Ninh cười.
Oang.
Nói xong, thân thể Kỷ Ninh lóe lên, trong nháy mắt biến thành người cao mười tám trượng, đồng thời ba đầu sáu tay hiện ra, trong tay xuất hiện sáu thanh tiên kiếm. Hơi thở vô tận đáng sợ lập tức tràn ra.
Thấy hai người trong đại trận phong cấm nói chuyện với nhau như thế, chín Thuần Dương chân tiên nhóm hoàng đế Đại Hạ, Lã Động Thân không khỏi nở nụ cười.
- Tên Trúc Hương kia cũng là kẻ không biết sợ.
Lã Động Tân lắc đầu cảm thán:
- Thật ra, qua quan sát vòng một đại hội Tiên Duyên này, những kẻ mạnh nhất đều đã được đoán gần hết rồi. Còn chín mươi sáu người kia thì lại không ai biết được thực lực của đối phương thế nào.
Đúng vậy.
Trúc Hương bị Thiên Tiên lão tổ của Hồng Liên Giáo dặn dò 'Kỷ Ninh kia là một trong những kẻ khó chơi nhất trong đại hội Tiên Duyên này. Nhất định phải dùng hết sức, không thể khinh thường được'.
Nhưng Trúc Hương chưa từng giao chiến với Kỷ Ninh thì làm sao biết được Kỷ Ninh lợi hại ra sao?
Người bên ngoài có thể xem được từng trận.
Ngược lại, những Vạn Tượng chân nhân trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ thì lại như trong cõi mê. Kể cả như Kỷ Ninh đã từng giao chiến với hơn mười người trong chín mươi lăm Vạn Tượng chân nhân kia thì vẫn vậy.
- Vòng đầu này không hồi hộp mấy.
Hoàng đế Đại Hạ gật đầu:
- Vòng đầu, ta tách những người lợi hại ra chứ không để bọn họ giao đấu với nhau. Kỷ Ninh kia đúng là mạnh hơn Trúc Hương không ít.
- Sư huynh, ta thấy huynh mau lấy pháp bảo tiên giai ra đi. Bốn tám người đứng đầu đều phải mỗi người một món pháp bảo tiên giai đấy.
Đế Hạo cười ha hả:
- Đúng rồi, huynh chuẩn bị bốn mươi tám kiến pháp bảo tiên giai là loại hạ phẩm hay trung phẩm đây.
- Dĩ nhiên là hạ phẩm!
Hoàng đế Đại Hạ cười nói.
- Ta cũng hiểu.
Đế Hạo gật đầu.
- Tiên giai hạ phẩm mà ngươi cũng lấy ra được sao? Pháp bảo tiên giai mà ta mang theo, ít nhất cũng phải là tiên giai thượng phẩm!
Lã Động Tân lừ mắt nhìn hoàng đế Đại Hạ làm hoàng đế Đại Hạ bất đắc dĩ:
- Dưới trướng ta có nhiều người như vậy, thống lĩnh cả một thế giới lớn đâu phải chuyện dễ dàng. Pháp bảo tiên giai cũng đâu thể ném loạn đi được. Đâu có được tự do tự tại như Lã Động Tân ngươi.