- Đó cũng chỉ là một lần cho ngươi cảm nhận toàn bộ ‘Kiếm Đạo’ mà thôi nên kiếm đạo của ngươi vẫn sẽ như trước không có gì thay đổi đâu.
Lão tổ nói.
Kỷ Ninh hiểu rõ rằng ‘một giấc ngàn năm’ có trợ giúp cực lớn với mình.
Mặc dù mình vẫn chỉ có thể thi triển ra chiêu thứ bảy Tam Xích Kiếm, nhưng rõ ràng lý giải của mình với kiếp pháp đã vững chắc hơn rất nhiều. Hơn nữa con đường Kiếm Đạo về sau cũng đã được phác thảo lên, thậm chí còn lờ mờ cảm giác như đã nắm lấy chút gì đó có thể hoàn toàn nắm giữ Kiếm Đạo.
Con đường tu tiên vốn là mò đá qua sông.
Mình đã có cảm nhận đại khái như thế này thì dĩ nhiên là sẽ đi nhanh hơn.
- Cảm tạ sư phụ.
Kỷ Ninh quỳ xuống nói.
- Ta chỉ giúp ngươi một phen, ngươi có thể có được thành tựu gì còn phải xem bản thân ngươi đã.
Lão tổ chỉ nhẹ, một đường sáng bay thẳng vào đầu Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh cảm nhận thấy lượng lớn tin tức tiến thẳng vào trong đầu.
Hơn nữa ngày sau, Kỷ Ninh mới tỉnh lại.
- Bắc Minh Kinh? Bốn cuốn ‘Xích Minh Cửu Thiên Đồ’?
Kỷ Ninh cảm thấy trong thần hồn có ẩn chứa pháp môn.
Quyển thứ nhất Xích Minh Cửu Thiên Đồ cho Hậu Thiên, Tiên Thiên, Tử Phủ.
Quyển thứ hai Xích Minh Cửu Thiên Đồ cho Vạn Tượng, Nguyên Thần, Phản Hư.
Quyển thứ ba cho Thiên Thần!
Quyển thứ tư cho Chân Thần!
- Xích Minh Cửu Thiên Đồ là pháp môn do Xích Minh sáng chế ra. Tới cả Nữ Oa cũng phải khen pháp môn này là loại không dễ gặp. Dùng để tu luyện tới cấp độ Chân Thần.
Lão tổ nói:
- Còn ‘Bắc Minh Kinh’ chính là pháp môn luyện khí hệ thuỷ, được Tiêu Dao đạo tổ sáng chế, có thể dùng nó tu luyện tới Đại La Đạo Tổ.
- Hai cái, một luyện thể, một luyện khí về sau sẽ là pháp môn trụ cột của ngươi.
- Dạ.
Kỷ Ninh cực kỳ vui mừng.
Bắc Minh Kinh?
Tiêu Dao đạo tổ sáng chế? Vừa nghe thôi đủ biết rằng đây chính là pháp môn luyện khí đỉnh cao ở tam giới.
- Pháp môn luyện thể, luyện khí cũng không phải trân quý lắm ở tam giới.
Lão tổ hờ hững nói:
- Thần thông, bí thuật mới là thứ trân quý.
Tới cả hoàng đế Đại Hạ còn không có loại pháp môn luyện khí như Bắc Minh Kinh. Vậy mà Bồ Đề lão tổ lại nói thứ này không trân quý.
- Phương Thốn Sơn ta có hai toà Đạo cung. Tong đó chứa đủ vật như trận pháp, khôi lỗi, kiếm đạo, đao đạo, thái cực, lôi pháp, hoa sen… cùng đủ loại thần thông bí thuật chờ ngươi, xem ngươi có học được gì không.
Lão tổ hờ hững nói tiếp:
- Đạo không thể dễ dàng truyền được, ngươi muốn học thì phải có bản lĩnh.
- Đệ tử hiểu.
Kỷ Ninh cung kính nói.
- Đi đi, ngươi cứ yên tâm học đạo ở Phương Thốn Sơn ta, tới lúc nào ngươi có đủ thực lực thì mới có thể xuống núi, ta sẽ tặng ngươi hai thứ tốt.
- Sư phụ, tới cấp độ nào thì mới có thể gọi là đủ thực lực?
Kỷ Ninh truy vấn.
- Tới lúc đó ta sẽ nói cho ngưoi hay.
Lão tổ nói.
Kỷ Ninh không nói gì thêm.
Đây là cách để mình chăm chỉ học đạo, không biết lúc nào mới có thể xuất sư.
- Đi thôi.
Lão tổ nhắm mắt lại:
- Không được ta cho phép thì cấm không được gây rối.
- Dạ.
Lúc này, Kỷ Ninh ngoan ngoãn rời đi.
Tới lúc Kỷ Ninh rời khỏi, lão tổ mới mở mắt ra, lắc đầu nhẹ:
- Đã lâu lắm rồi ta mới nói nhiều trước mặt đệ tử như vậy. Nhớ tới Tam Thọ, nhớ tới đại nạn khi trước, lòng ta vẫn còn bấn loạn như thuở nào.
Kỷ Ninh rời khỏi đạo quán. Ở bên ngoài đang có Khương Quân, tiểu Thanh, Bạch thúc đứng chờ.
- Chủ nhân.
Tiểu Thanh đã hoá thành thiếu nữ áo xanh, vui mừng hô lên.
Khương Quân cũng mỉm cười nhìn Kỷ Ninh:
- Bây giờ ta phải gọi là sư đệ rồi.
- Sư huynh.
Kỷ Ninh cũng nói.
Hai tên đạo dồng canh cửa đạo quán giật mình. Khương Quân cười nói:
- Thanh Thuỷ, Bạch Hà, Sư tôn vừa mới nhận sư đệ Kỷ Ninh là đồ đệ. Hai người các ngươi phải nhớ kỹ đấy.
- Bái kiến sư thúc.
Hai tên đạo dồng nói với Kỷ Ninh.
- Sư đệ Kỷ Ninh.
Khương Quân cười nói:
- Thanh Thuỷ và Bạch Hà chính là hoá hình của hai tiên thiên linh bảo, luôn hầu hạ bên sư tôn. Ngay cả ta nếu muốn gặp sư tôn thì cũng phải bảm báo với sư tôn qua họ. Hai người này gặp sư tôn còn nhiều hơn đám đệ tử chúng ta đó.
Kỷ Ninh, Bạch Thuỷ Trạch, tiểu Thanh đều chấn động.
Tiên Thiên linh bảo?
- Hai vị sư điệt.
Kỷ Ninh cũng tự nhiên đáp lại.
- Sư thúc không phải khách khí. Chúng ta cũng chỉ là Tiên Thiên linh bảo, muốn tu luyện thì phải khó khăn lắm. Nào có thể so sánh được với hai vị sư thúc. Tốc độ tu luyện của sư thúc thật sự là ngoài tầm với của chúng ta.
Đạo đồng Thanh Thuỷ cười nói.
Tiên Thiên Thần Ma chính là Thần Ma được trời đất sinh ra sau khi Bàn Cổ khai thiên lập địa.
Tiên Thiên Linh Bảo chính là pháp bảo được trời đất sinh ra sau khi Bàn Cổ khai thiên lập địa.
Thông thường người tu tiên luyện chế ra pháp bảo chỉ ở cấp độ nhân giai, địa giai, thiên giai, tiên giai, thậm chí thuần dương! Cho dù là người bản lĩnh lớn đi chăng nữa thì cũng chỉ tới pháp bảo thuần dương là cùng. Đây là điểm cuối cùng của khả năng luyện chế rồi. Có điều, pháp bảo thuần dương có linh hồn thì hoàn toàn có thể hấp thu lực lượng trời đất, tìm hiểu ảo diệu của trời đất từ từ tiến lên cấp độ Tiên Thiên Linh Bảo.
- Sư đệ, nơi này cảnh sắc tuyệt đẹp lại yên lặng. Sư đệ có thể chọn một chỗ trên Phương Thốn Sơn đặt động phủ làm chổ ở.
Khương Quân dẫn Kỷ Ninh đi tới một chổ hẻo lánh. Âm thanh suối chảy qua núi văng vẳng ben tai, linh quả chín mọng trên cành, thỉnh thoảng lại thấy thiên cầm bay qua.
Kỷ Ninh gật đầu:
- Tốt, vậy chọn chỗ này đi.
Đã tới Tà Nguyệt Tam Tinh Động để học thì cũng không cần quan trọng xem ở đâu. Huống chi sư huynh Khương Quân đã tìm giúp chỗ ở thì phải gọi đúng là tiên cảnh.
Vù.
Tiên phủ hạ xuống một thảm cỏ.
- Phương Thốn Sơn có linh quả, có nước suối trong, muốn ăn muốn uống thứ gì tuỳ ý. Trên núi có rất đông yêu thú nhưng nhớ là không được giết. Chỉ có dã thú dưới Hậu Thiên thì mới có thể giết chết lấy thịt ăn.
- Dạ.
Kỷ Ninh gật đầu.
- Chỉ có thể ăn dã thú bình thường thôi sao?
Tiểu Thanh dứng bên nói thầm.
- Sư huynh, lúc trước sư phụ có nói với ta, trên Phương Thốn Sơn có hai toà Đạo cung có đủ mọi vật.
Kỷ Ninh mỡ miệng nói.
- Đúng.
Khương Quân gật đầu:
- Ta dẫn các ngươi qua.
Nơi có nhiều yêu quái, Thần Ma tụ tập nhất trong Tà Nguyệt Tam Tinh Động chính là ‘Thần Tiên cung’.