Mãng Hoang Kỷ

Chương 831: Chương 831: Tam Xích Kiếm thức thứ mười (2)




- Thống thống khoái khoái.

- Chiến ý ngập trời.

- Giết đến cùng.

Kỷ Ninh thì thào tự nói, xung quanh hắn bỗng nhiên xuất hiện từng đạo kiếm khí. Vô số kiếm khí túm tụm quanh Kỷ Ninh phảng phất tựa như thần kiếm.

Kỷ Ninh nhắm mắt lại.

Từng tia linh cảm không ngừng hội tụ lại.

Từ khi Kỷ Ninh quyết định bắt đầu một trận chiến chính thức với Thiếu Viêm tộc, tâm của hắn càng thêm thông suốt, chiến ý của hắn càng thêm cường thịnh.

Mà chứng kiến những Thần Ma này dù bị giam giữ tra tấn trong năm tháng vô tận cũng không màng tự do, chỉ cầu chiến đấu thống khoái, lại càng thêm dẫn động chiến ý trong lòng Kỷ Ninh.

Chiến ý càng thêm cường thịnh.

Tâm càng thêm thông suốt.

Qua tất cả, cảm ngộ không ngừng xuất hiện trong lòng hắn.



Trên bầu trời, hơn chín trăm Thần Ma điên cuồng vây công chín tên Thiên Tiên, chín tên này cũng kiệt lực chống đỡ, Thiếu Viêm thủy tổ nghiến răng nghiến lợi. Gã không muốn vận dụng tới chí bảo bảo vệ tánh mạng, đối với gã bảo vật này còn trọng yếu hơn tính mạng của một, hai tên Thiên Tiên trong tộc. Nhưng nếu tám tên Thiên Tiên dưới trướng đều chết, chỉ còn lại một mình hắn cô độc, tình cảnh đó hắn cũng không muốn xảy ra.

- Chờ một chút, ráng chỗng đỡ.

Thiếu Viêm tộc lo lắng cổ vũ.

Tám tên Thiên Tiên đã kiệt lực chống đỡ, một hơi cũng không thể thở, bọn hắn đều phải kiên cường chống đỡ.

- Oanh.

bỗng nhiên một cổ chấn động xuất hiện.

Đây là chấn động của Đại Na Di

- A?

Chín tên Thiên Tiên Thiếu Viêm tộc đồng thời ngẩng đầu lên.

Hơn chín trăm Thần Ma cũng ngẩng lên nhìn.

Ở trên không trung xuất hiện một cái thuyền lớn cổ xưa phảng phất như sóng huyết ngưng tụ mà thành. Trên đầu thuyền có từng gã vệ sĩ mặc áo giáp đỏ như máu, khí tức mỗi người đều vô cùng cường đại.

- Đồ Thần vệ?

Chín tên Thiên Tiên của Thiếu Viêm tộc vui mừng.

- Đi mau!

- Trốn.

- Tản ra bốn phía.

Hơn chín trăm tên Thần Ma buộc phải chạy, âm thanh xé rách không gian vang lên ầm ầm, cả đám men theo những vết nứt không gian nhanh chóng chạy thục mạng.

- Đuổi.

Một gã tướng lãnh cao lớn trên thuyền lớn lạnh lùng đưa mắt nhìn chín tên Thiên Tiên Thiếu Viêm tộc rồi lập tức hạ lệnh.

Lập tức một lượng lớn huyết quang dọc theo những vết nứt không gian kia truy đuổi.

Trời đất khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

Thần Ma biến mất.

Đồ Thần vệ cũng biến mất.

- Hô.

Chín tên Thiên Tiên đều thở dài một hơi.

- May mắn, may mắn.

Gã một sừng áo vàng âm thầm gật đầu.

- May mà ta không vội dùng bảo vật, nếu không đã bị lãng phí rồi.

- Tên Kỷ Ninh kia vậy mà không trốn đi?

Huyền Cơ Thiên Tiên chỉ xuống phía dưới, cười nói.

- Tuy chúng ta trọng thương, nhưng ở đây còn có ba con độc trùng dị thú, chúng ta hoàn toàn có thể trấn áp hắn.

Những tên Thiên Tiên khác đều quan sát xuống phía dưới.

Kỷ Ninh đang đứng trong khu phế tích phía dưới, hắn nhắm mắt lại, thậm chí gương mặt còn có vẻ mỉm cười, đó là vẻ vui mừng trong lúc ngộ đạo.

- Đạo là ở đây...

Kỷ Ninh mở mắt ra, nói khẽ.

- Dù có đương đầu với muôn vạn người, ta vẫn bước tới!

Ông!!!

Bên trong phế tích, vô số đá vụn, cỏ cây, giọt nước xung quanh Kỷ Ninh đều đang lơ lửng, tất cả đều ẩn hiện kiếm quang hội tụ, tất cả vạn vật đều phảng phất như đã trở thành kiếm! Ngay cả trong không gian Tử Phủ của Kỷ Ninh, rất nhiều Tiên kiếm, Bắc Minh kiếm đang lơ lửng cũng đồng thời phát ra âm thanh ngân vang.

- Tuy thiên tư của ta cao, cảm ngộ của ta cũng đã sớm vượt qua Bắc Hành tiền bối. Thế nhưng luận về kiếm tâm, phải cho đến hôm nay mới miễn cưỡng so sánh được với Bắc Hành tiền bối.

Kỷ Ninh cảm giác được trong nội tâm một cỗ kiếm ý đang dâng lên, kiếm ý này có thể cường đại như vậy, rộng lớn như vậy.

- Đạo là ở đây...

- Đạo là ở đây...

Kỷ Ninh nhẹ giọng tự nói.

- Một kiếm ta mới ngộ ra, gọi là “Ngô Vãng Hĩ” đi .

Thức thứ mười của Tam Xích kiếm – Ngô Vãng Hĩ.

Kỷ Ninh ngẩng đầu nhìn lên, trên bầu trời đã không còn đám Thần Ma kia nữa, chỉ còn lại chín tên Thiên Tiên và ba con dị thú của Thiếu Viêm tộc.

Bên trong trận pháp đã có một số Tán Tiên tụ tập lại.

- Phù Phong, tất cả phàm nhân, tu tiên giả trong khu vực ta quản lý đều đã được di chuyển vào trong Càn Khôn châu này rồi.

Một gã tóc xanh nâng một hạt châu màu đen trên tay, trên hạt châu có chút sáng bóng, gã đảo tay một cái thu hồi lại hạt châu, nhìn ra phía ngoài cười tủm tỉm rồi nói.

- Nhưng nhìn coi, chúng ta không cần phải di dời phàm nhân nữa, toàn bộ đám Thần Ma kia đã bỏ đi rồi, chỉ còn lại tên Kỷ Ninh mà thôi.

- Ừ” Phù Phong cũng mỉm cười gật đầu.

Trước đó bọn hắn di chuyển rất nhiều tộc nhân chính là vì sợ hơn chín trăm tên Thần Ma kia.

Hiện giờ đám Thần Ma đó đã bị Đồ Thần vệ của Hạ Hoàng đuổi giết, kẻ thù chỉ còn lại Kỷ Ninh.



- Chủ nhân, chủ nhân, còn không mau trốn đi?

Trong đại trận cách đó vạn dặm, Tiểu Thanh vô cùng khẩn trương lo lắng.

- Ngay cả hơn chín trăm tên Thần Ma mà cũng không thể phá trận pháp của tám Thiên Tiên kia, có một mình ngươi thì làm được gì? Chạy mau đi!

- Sư huynh.

Mộc Tử Sóc cũng lo lắng vạn phần.

- Cả hai đừng hoảng hốt, Ninh nhi không phải hạng người lỗ mãng.

Bạch Thủy Trạch nhìn phía xa, trong lòng lại thầm nói.

- Ninh nhi, cẩn thận.



Trên bầu trời, chín gã Thiên Tiên bây giờ đã cảm thấy tự tin hơn gấp trăm lần, Thiếu Viêm thủy tổ nói:

- Lúc nãy các ngươi bị đám Thần Ma công kích, thương thế mỗi người đều không nhẹ, tốt hơn là ở bên cạnh bày trận phụ trợ, việc đối phó Kỷ Ninh… giao cho ta. Các ngươi phụ trợ là được rôi.

- Được.

- Tuy chúng ta bị thương, nhưng vẫn có thể thi triển ra ba bốn thành thực lực, tám Thiên Tiên liên thủ lại thì uy lực cũng không phải thấp. Đối phó Kỷ Ninh có lẽ không cần phải thi triển Bát Tiên Trấn Hải Trận, hay là thi triển Bát Quái Du Long trận?

Kim Chung Thiên Tiên tỏ ra rất tự tin.

- Ừ.

- Được.

- Bát Quái Du Long trận đủ để ngăn công kích của Kỷ Ninh rồi.

Trận pháp khác tất nhiên uy lực cũng phải khác.

Bát Tiên Trấn Hải trận hoàn toàn thiên về phòng ngự, một lực công kích cũng không có, năng lực phòng ngự của trận này tất nhiên rất mạnh.

Bát Quái Du Long trận thì lại cân đối, tấn công hay phòng ngự đều tương đương. Dù sao bọn hắn cũng nắm rõ thực lực Kỷ Ninh, tốt hơn là không cần hao phí quá nhiều tâm tư đến việc phòng thủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.