Mãng Hoang Kỷ

Chương 405: Chương 405: Tàn Nguyệt chân nhân thần bí (1)




Chương 405: Tàn Nguyệt chân nhân thần bí (1)

Trong thế giới tu tiên, người có thực lực lớn hơn hoàn toàn có thể dùng tâm kế đánh mưu kế.

Những người có thần thức như Kỷ Ninh hoàn toàn có thể quan sát nhất cử nhất động của đối phương. Dù Ngu Động có che dấu bộ mặt thật của mình thế nào thì vẫn bị Kỷ Ninh phát hiện ra.

- Đi.

Kỷ Ninh nói rồi chỉ về một phủ đệ phía xa xa:

- Tới phủ đệ của Ngu Động.

- Được.

Mộc Tử Sóc liền đáp.

Bạch Thủy Trạch đã hóa thành hình người đứng ở một bên cũng nhìn theo. Trong ánh mắt của hắn cũng có đầy sát khí. Dù sao năm xưa hắn cũng đã từng trải qua cảnh kia.

Vèo!

Chiến thuyền đầu rồng đáp xuống.

- Bạch thúc, bày đại trận khóa không ra.

Kỷ Ninh truyền âm nói.

- Ừ.

Bạch Thủy Trạch gật đầu, lặng lẽ nhảy khỏi chiến thuyền đầu rồng, cả người hóa thành một đường sáng bay đi, bắt đầu lặng lẽ bày đại trận khóa không quanh Tàn Nguyệt Sơn. Đại trận khóa không có khả năng bao phủ phạm vi trăm dặm...nên hoàn toàn có thể bao phủ cả Tàn Nguyệt Sơn. Đương nhiên, hiện tại cũng chưa cần phải khởi động đại trận ngay.

Một khi mà khởi động là Tàn Nguyệt chân nhân và Ngu Động sẽ phát hiện ngay lập tức.

Chiến thuyền đầu rồng bay tới trên phủ đệ của Ngu Động.

Ngu Động đang trong đình viện, dùng ánh mắt dâm tà của mình nhìn về phía sư muội kiều mị của hắn. Mặc dù vẫn đang điên cuồng nhưng ánh mắt của hắn luôn tỉnh táo, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười tà ác.

- Ngu Động!

Bỗng nhiên một âm thanh từ trên cao vọng xuống.

Ngu Đông hơi kinh ngạc. Hắn lập tức ngừng lại. Sư muội kia cũng nghi hoặc hỏi:

- Sư huynh, là ai vậy?

- Mau mau.

Trên người Ngu Động biến hóa, rất nhanh quần áo đã hiện ra. Sư muội Nguyệt Vi kia cũng vậy.

Ngu Động cao giọng hô lên với vẻ nhiệt tình:

- Không biết là vị đạo huynh nào tới vậy?

Đồng thời hắn cũng gỡ trận pháp ra để nhìn về phía con thuyền đầu rồng đang lơ lửng ở xa xa. Vừa nhìn thấy con thuyền đầu rồng, Ngu Động liền thầm kinh hãi. Dù sao hắn cũng là kẻ tinh ý. Một người tu tiên có một con khôi lỗi thuyền chiến như thế thì chắc chắn không phải người bình thường.

- Sư muội, mau gọi sư phụ tới đây.

Ngu Động truyền âm nói.

-Ta biết.

Trên lòng bàn tay của Nguyệt Vi lập tức xuất hiện một cái lá cây. Nàng nhẹ nhàng bóp nát nó.

Đúng lúc này...

Một tên thiếu niên mặc da thú nhảy ra từ chiến thuyền đầu rồng. Trên cổ tay của hắn có một con rắn xanh. Phía sau là một nam tử đầu bạc áo trắng và một thiếu niên áo bào trắng. Thiếu niên mặc da thú đi trước lạnh nhạt nói:

- Dĩ nhiên là người quen!

- Vi nhi?

Ở trong cung điện của mình, lão già Tàn Nguyệt chân nhân cũng phải biến đổi sắc mặt. Không hiểu sao con gái mình lại bóp nát tín phù mà lão đưa cho, hơn nữa lão còn có thể cảm ứng được rõ ràng là tín phù bị bóp ở trong phủ đệ của 'Ngu Động'.

- Sao lại thế, có Ngu Động bảo vệ ở bên rồi cơ mà! Rốt cuộc thì Vi nhi gặp phải chuyện gì mà phải bóp nát tín phù? Nơi này chính là Tàn Nguyệt Sơn của ta đó.

Tàn Nguyệt chân nhân không thể tin nổi rằng ở địa bàn của mình mà con gái mình lại có thể gặp nguy hiểm được.

Vèo!

Tàn Nguyệt chân nhân lập tức dậm chân, cả người hóa thành đường sáng đen bay ra khỏi cửa điện, phóng lên cao rồi hóa thành một đường sáng bay về phía phủ đệ của Ngu Động.

Vạn Tượng chân nhân viên mãn tốc độ nhanh tới mức nào? Đám người Kỷ Ninh vừa mới đi ra khỏi chiến thuyền đầu rồng thì Tàn Nguyệt chân nhân đã bay tới.

- Đây là?

Tàn Nguyệt chân nhân đứng ở xa xa nhìn thấy một con thuyền đầu rồng đang lơ lửng trên không. Đặc biệt, sau khi thấy đám người Kỷ Ninh, Mộc Tử Sóc thì lão không khỏi thầm hãi...Chỉ dựa vào kinh nghiệm của lão thì e là những người tu tiên này không hề bình thường chút nào. Không trách tại sao con gái lão lại phải bóp nát tín phù.

- Không biết tại sao các đạo hữu lại đi vào Tàn Nguyệt Sơn của ta.

Tàn Nguyệt chân nhân cười vang nói:

- Không đi về chỗ của ta mà lại tới chỗ của đồ đệ ta là sao?

Âm thanh vang vọng khắp vùng trời.

Tàn Nguyệt chân nhân lập tức bay vào trong phủ đệ, đứng trước hai người Ngu Động và Nguyệt Vi. Hai người Ngu Động và Nguyệt Vi cũng phải cung kính lui ra phía sau.

- Bọn họ là ai thế?

Tàn Nguyệt chân nhân truyền âm hỏi.

- Phụ thân, ta chưa bao giờ thấy bọn họ.

Nguyệt Vi lập tức truyền âm.

- Sư phụ, ta cũng không hề quen biết với họ.

Ngu Động cũng nói.

- Hừ. Nếu không quen biết thì làm sao bọn họ lại tới chỗ này mà không tới chỗ của ta đằng kia.

Tàn Nguyệt chân nhân truyền âm trách mắng nhưng Ngu Động cũng chỉ biết ngoan ngoãn nghe mà không dám lên tiếng.

Với vẻ mặt tươi cười, Tàn Nguyệt chân nhân nhìn về phía đám người Kỷ Ninh trên không trung:

- Các vị đạo hữu, hình như đệ tử của ta không hề quen biết các vị. Cái mà các vị gọi là 'người quen cũ' là cái gì vậy?

- Tàn Nguyệt chân nhân.

Kỷ Ninh vừa cất bước lên thì cả người đã từ trên cao bay vào trong đình viện. Mộc Tử Sóc, Bạch Thủy Trạch cũng đi theo phía sau Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh nói:

- Ta có việc muốn nói với đệ tử Ngu Động của ngươi. Xin Tàn Nguyệt chân nhân và con gái tạm thời lui ra.

Vẻ mặt của Ngu Động biến đổi.

Tàn Nguyệt chân nhân không khỏi kinh ngạc. Khi trước lão cũng chỉ truyền âm nói chuyện với con gái. Vậy mà thiếu niên mặc da thú trước mặt này lại có thể biết họ là một đôi cha con...Hiển nhiên là đã sớm có chuẩn bị.

- Rời đi?

Nguyệt Vi cũng lo lắng. Tâm tư của nàng sớm đã đặt hết lên người Ngu Động. Nàng nhịn không được truyền âm nói:

- Phụ thân, người này còn chưa biết là ai. Không thể để cho sư huynh một thân một mình mặt đối mặt với bọn họ được.

- Nữ nhân hướng ngoại (ý chỉ đẻ ra con gái là chỉ có biết lo cho người ngoài).

Tàn Nguyệt chân nhân nhíu mày nhìn con gái của mình.

Ngu Động thì lại lập tức truyền âm nói:

- Sư phụ, ta thấy hình như mấy người kia có âm mưu gì đó.

- Cứ để cho sư phụ.

Tàn Nguyệt chân nhân truyền âm quát, đồng thời lão cười ha ha nói:

- Các vị muốn nói chuyện với một mình đệ tử ta. Nhưng hiện tại ta lại chẳng biết thân phận của các vị. Như vậy có vẻ như các vị đã hơi thất lễ rồi đó?

Kỷ Ninh đã sớm dùng thần thức bao phủ cả Tàn Nguyệt Sơn cho nên tuy vừa nãy Tàn Nguyệt chân nhân tới rất nhanh nhưng Kỷ Ninh vẫn hoàn toàn có thể giết Ngu Động trong tích tắc...Chỉ là thù của cha mẹ đã làm cho lòng Kỷ Ninh tràn đầy thù hận. Nếu giết đối phương trong tích tắc thì đúng là dễ dàng cho đối phương quá.

Thứ Kỷ Ninh muốn chính là phải cho đối phương ôm đau khổ, hối hận, tuyệt vọng mà chết đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.