Mãng Hoang Kỷ

Chương 283: Chương 283: Tháng chạp gia nhập môn phái. (2)




- Người kế tiếp.

- Sao, kinh mạch của ngươi không đủ dẻo dai, lui đi.

- Kế tiếp.

- Ngươi từng thi triển cấm thuật rồi, còn tới Hắc Bạch học cung ta làm gì. Cút mau!

- Kế tiếp.

- Kinh mạch không đủ rộng, lui ra mau.

- Kế tiếp.

- Sao, cũng có thể miễn cưỡng vào được. Vào bên trong đợi đi.

Kỷ Ninh có thể nghe rõ ràng những âm thanh truyền tới từ phía xa xa. Nghe được những âm thanh đó thì Kỷ Ninh không khỏi giật mình. Chỉ riêng về phần tra xét tư chất đã loại đi rất nhiều người rồi. Có thể thấy được yêu cầu nghiêm ngặt tới mức nào.

Một lát sau.

Kỷ Ninh mới tới được hàng đầu để nhìn được cảnh tượng trước mặt. Ở xa xa là một vùng hồ nước, trên mặt nước có một con Thuyền nhỏ, một gã trung niên tóc đen đang ngồi ở đầu thuyền. Hắn ngồi đó, tay cầm bầu rượu với vẻ rất nhàn nhã. Đồng thời ở trên không trung còn có một cái gương bằng đồng thau chiếu xuống những người tu tiên.

- Bái kiến tiền bối.

Một người tuổi trẻ bay tới, đứng trên mặt nước mà không chìm xuống chút nào.

Vù vù.

Gương đồng thau chiếu thẳng vào người hắn.

- Ừ, có thể miễn cưỡng đi vào. Đi vào trong chờ đợi đi.

Người trung niên tóc đen hờ hững nói.

- Cảm tạ tiền bối.

Người trẻ tuổi lập tức đạp nước nhảy đi, nhanh chóng bay qua cả vùng hồ nước tới bờ bên kia. Ở bên kia đã có vài tên nam nữ trẻ tuổi tới trước, thậm chí có cả người có bộ dáng thiếu niên.

Một đám người tu tiên lại bị loại bỏ, chỉ có thể quay lại bờ rồi rời đi. Mà kẻ nào vượt qua được thì lập tức nhảy sang bờ bên kia.

Một công tử nhanh nhẹn nhảy lên mặt hồ, chắp tay nói:

- Mạnh Đường gặp qua tiền bối.

Gương đồng thau trên không trung chiếu xuống một cái.

- Vào đi thôi.

Người trung niên tóc đen lộ ra một nụ cười hiếm thấy.

Tên Mạnh Đường kia khiêm tốn hành lễ rồi lập tức bay tới bờ bên kia.

- Bạch thúc. Người đứng ở đây đợi ta.

Kỷ Ninh nhìn Bạch Thủy Trạch đang đứng bên, dùng tâm linh truyền âm.

Bạch Thủy Trạch gật gật đầu.

Vèo!

- Mặc da thú sao?

- Người trẻ tuổi kia mặc da thú sao? Thật hiếm thấy.

- Không biết từ đâu xuất hiện.

- Có điều thoạt nhìn mới chỉ là thiếu niên, sợ rằng tư chất không thấp đâu.

Ở xa xa, một đám người thờ ơ nhìn rồi cùng bàn tán.

...

Kỷ Ninh vẫn rất bình tĩnh. Những người kia xem thường vì hắn mặc da thú. Nhưng tấm da thú này chính là thứ phỏng chế theo tấm da thú mà mẫu thân may cho. Khi mặc da thú...Hắn cảm thấy rất thoải mái như được đứng bên mẫu thân vậy. Còn về những tấm da thú do mẫu thân may cho, bản thân vẫn còn tiếc không dám mặc nên vẫn cất giữ lại.

Người trung niên tóc đen ở mũi Thuyền liếc mắt nhìn Kỷ Ninh một cái.

- Không cần phải khoe khoang tốc độ nhanh thế nào đâu.

Gương đồng thau ở trên không cũng chiếu về phía Kỷ Ninh.

- Sao?

Kỷ Ninh cảm giác được, gân cốt da thịt toàn thân đều bị xuyên qua.

- Hả? Thần Ma luyện thể sao?

Người trung niên tóc đen kinh ngạc nhìn Kỷ Ninh một cái. Lúc này hắn mới vừa lòng gật đầu.

- Tư chất không tệ. Hơn nữa Thần Ma luyện thể của ngươi cũng đã tới cấp độ Tử Phủ. Dường như cũng rất hoàn mỹ. Ngươi tu luyện pháp môn gì vậy?

- Xích Minh Cửu Thiên Đồ!

Kỷ Ninh nói thẳng.

Lời vừa dứt, lập tức cảm một vùng nhốn nháo.

- Xích Minh Cửu Thiên Đồ sao?

- Là pháp môn Thần Ma luyện thể trong truyền thuyết. Vậy mà có người tu luyện nó tới cấp độ Tử Phủ sao?

- Thoạt nhìn chỉ là một thiếu niên. Nhưng đúng là càng nhỏ thì lại càng không thể xem thường. Nhỏ tuổi như vậy mà đã luyện được 'Xích Minh Cửu Thiên Đồ'. Thật là lợi hại.

- Đúng là có rất nhiều thiên tài muốn gia nhập Hắc Bạch học cung. Từ sáng sớm tới giờ ta đã gặp hai người luyện Xích Minh Cửu Thiên Đồ tới cấp độ Tử Phủ rồi.

...

Kỷ Ninh vừa nghe xong thì thầm nghĩ. Sao cơ, trước mình còn có người khác cũng đã luyện được Xích Minh Cửu Thiên Đồ sao?

- Ừ.

Người trung niên tóc đen mỉm cười, gật đầu.

- Đi vào trong đi, không được khinh thường đâu đấy. Có lẽ ngươi mới vào Hắc Bạch học cung.

- Cảm tạ tiền bối.

Kỷ Ninh khom người, trong lòng thì lại thầm hãi.

Quả thật Hắc Bạch học cung thu nhận đệ tử rất hà khác. Mình tu luyện tới tầng thứ bảy Xích Minh Cửu Thiên Đồ...mà mới chỉ được bước vào. Dù sao thì Hắc Bạch học cung này rất hấp dẫn với thiên tài tuyệt thế ở cả quận An Thiền, thậm chí cả những thiên tài tuyệt thể ở ngoài quận An Thiền cũng tới đây...Vậy mà hàng năm chỉ tuyển được có dăm ba người, thậm chí có năm còn không tuyển người nào!

Chỉ riêng tầng thứ bảy Xích Minh Cửu Thiên Đồ, nếu vào Liệt Thiên kiếm phái thì có lẽ đã dễ dàng gia nhập rồi.

Nhưng với lượng đệ tử thưa thớt như ở đây, có thể thấy được sự khó khăn khi gia nhập tới mức nào!

Vèo!

Nước dưới chân Kỷ Ninh như hòa cùng một thể với người hắn. Hắn chỉ cần bước vài bước là đã có thể loáng một cái tới bờ bên kia của hồ nước.

- Ngũ ca, lại có một người tu luyện Xích Minh Cửu Thiên Đồ tới đó.

Một thanh niên đứng đối diện bên cạnh thanh niên áo đen nói.

Thanh niên áo đen liếc mắt nhìn Kỷ Ninh một cái.

Kỷ Ninh cũng nhìn lại hắn.

- Xích Minh Cửu Thiên Đồ của ngươi đã tới tầng thứ mấy rồi?

Thanh niên áo đen hỏi.

Kỷ Ninh lại quay đầu đi chẳng thèm nhìn.

Thanh niên áo đen cau mày. Hắn là đứa con kiêu ngạo của trời trong bộ tộc, đã quen thói kiêu ngạo rồi. Lại còn tu luyện 'Xích Minh Cửu Thiên Đồ' tới tầng thứ bảy, đã tới cấp độ Tích Huyết Trọng Sinh. Lần này xin gia nhập Hắc Bạch học cung, hắn vẫn dùng tầm nhìn coi thường với đám người cùng thế hệ để nhìn họ. Có thể dùng thần thông để đánh vượt cấp thì dĩ nhiên sẽ cực kỳ kiêu ngạo.

- Hừ, không biết là cái giống gì nữa.

Thanh niên áo đen Lườm Kỷ Ninh một cái rồi quay phắt đi.

Kỷ Ninh chọn đại một tảng đá rồi khoanh chân ngồi xuống, mặc kệ tên thanh niên áo đen kia.

Thời gian trôi qua, đám nam nữ trẻ tuổi xung quanh càng ngày càng đông. Có người đến từ bộ tộc lớn, thậm chí có người ở ngoài quận An Thiền, tới cả An Thiền Bắc Sơn tộc cũng có người tới. Kỷ Ninh cũng chỉ hờ hững xem náo nhiệt chứ chẳng bàn tán gì với ai. Hắn biết được. Chỉ sợ trong đám người trước mặt này không có nổi một người được gia nhập vào Hắc Bạch học cung.

Đảo mắt một cái, mặt trời đã ngả bóng về phía Tây.

- Hôm nay kết thúc ở đây. Những người muốn gia nhập Hắc Bạch học cung xin mời ngày mai tới sớm.

Trên hồ nước, người trung niên tóc đen hô lớn, đồng thời khẽ vẫy tay. Gương đồng thau trên không trung liền nhanh chóng thu nhỏ lại thành lớn cỡ bàn tay rồi rơi vào lòng bàn tay hắn. Tiếp theo, con thuyền cũng tự động đi về bờ hồ bên kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.