- Sư đệ Kỷ Ninh.
Nam tử tuấn mỹ mỉm cười, gật đầu với Kỷ Ninh:
- Tên ta là Ngân Nguyệt. Ngươi có thể gọi ta là sư huynh Ngân Nguyệt. Ta đã biết chuyện của ngươi rồi.
- Kỷ Ninh bái kiến sư huynh.
Kỷ Ninh cảm thấy được từ hơi thở của nam tử một cảm giác vô cùng đáng sợ. Đó là loại hơi thở hệt như hơi thở của ‘Phúc Hải thiên thần’.
Vù…
Từng người, yêu quái, Thần Ma đều ngây ra.
Sư đệ? Không ngờ lão ma đầu Ngân Nguyệt lại gọi đứa nhỏ mặc áo da thú này là sư đệ sao? Nói cách khác… Đứa nhỏ mặc áo da thú này chính là đệ tử của Bồ Đề lão tổ! Cấp độ Vạn Tượng mà đã được Bồ Đề lão tổ thu làm đệ tử thì chắc chắn sau này thành Thiên Tiên là sẽ trở thành đệ tử thân truyền.
- À.
Nam tử tuấn mỹ áo trắng cầm quạt lông nhìn về phía đám người, yêu quái, Thần Ma cách đó không xa, hờ hững nói:
- Các ngươi nghe rõ đây, Kỷ Ninh đây chính là đệ tử mà lão tổ mới thu nhận. Đám các ngươi phải cung kính, nên gọi là sư thúc, sư tổ thì phải gọi sư thúc, sư tổ. Mỗi người phải chấp hành đúng cho ta.
- Bái kiến sư thúc.
- Bái kiến sư tổ.
Một đám người, yêu quá, Thần ma có thực lục mạnh mẽ đều phải cung kính hô lên.
Kỷ Ninh nhìn về phía nhũng tồn tại ở trước mắt, đó đều là Nguyên Thần, thậm chí là cấp độ Phản Hư kia… đều ngang tầm với Thần Ma ở Ngục Sơn Đại Hoang Trạch, vậy mà đều phải ngoan ngoãn gọi mình là sư thúc, sư tổ. Kỷ Ninh có một cảm giác đặc biệt khó nói lên lời.
- Sư đệ vào đi.
Nam tử tuấn mỹ áo trắng nói.
Lúc này Kỷ Ninh quay đầu, đập vào mắt chính là tầng thứ nhất Thần Tiên Cung. Chỉ cần nhìn qua là đã thấy từng giá sách có một hàng chữ to:
- Quét sạch đường núi trên Phương Thốn Sơn một lần là có thể chọn được một môn.
- Những pháp môn bí thuật này chỉ có điều kiện thế thôi sao?
Kỷ Ninh kinh ngạc nhìn hàng chữ trên giá sách.
Lúc trước lão tổ cũng đã nói, nhất định phải vượt qua thử thách đơn giản thì mới có thể học được pháp môn bí thuật. Kỷ Ninh cũng đã chuẩn bị tư tưởng sãn trong đầu, đoán rằng thử thách cũng sẽ có chút dễ dàng thôi. Nhưng dễ dàng lại tới cái mức chỉ cần quét đường lên Phương Thốn Sơn Sơn một lần thôi sao? Phải biết rằng người đi vào Thần Tiên Cung đều không phải người thường, e là chỉ cần thời gian một chén trà nhỏ là đã quét xong rồi ấy chứ.
Kỷ Ninh tiện tay cầm một bộ sách kiếm thuật lên, vừa mở ra xem thì lập tức giật mình. Đây chính là:
- Tiểu Ngũ Hành Kiếm Lục cấp độ tiên giai.
- Oa, đây là pháp môn luyện khí tiên giai!
Tiểu Thanh hô lên.
- Bộ sách trận pháp này không kém gì ‘trận pháp Cửu Quyển’!
Bạch Thuỷ Trạch cũng kích động.
Kỷ Ninh nhìn qua. Các giá sách đặt vô số bộ sách đều có hàng chữ to ‘quét đường lên Phương Thốn Sơn Sơn một lần’ là có thể chọn một môn. Hiển nhiên chọn bất kỳ bộ sách nào ở tầng một Thần Tiên Cung thì đều phải vượt qua thử thách giống nhau hết.
Nam tử tuấn mỹ mặc áo bào trắng ở bên cười nói:
- Phương Thốn Sơn ta có một câu châm ngôn. Pháp môn, bí thuật trong Thần Tiên Cung có thể trở thành Thiên Tiên, Thiên Thần. Pháp môn, bí thuật trong Tam Giới cung có thể tung hoành tam giới.
- Sư phụ ngủ một giấc biết tam giới nên dĩ nhiên thu thập thần thông bí thuật rất lợi hại.
- Thần Tiên Cung được sưu tầm từ thế giới thượng cổ cho tới bây giờ. Pháp môn thần thông, bí thuật nhiều vô số kể. Cho dù là tầng thấp nhất ở Thần Tiên Cung đem đi so với thế gian thì cũng đã là không tệ rồi.
Sư huynh Ngân Nguyệt nói.
Kỷ Ninh gật đầu nhẹ.
Đúng vậy, sư phụ một giấc chiêm bao biết tam giới nên việc thu thập các loại pháp môn đúng là kinh người.
- Sư huynh, tầng thứ nhất chỉ có thử thách này thôi sao?
Kỷ Ninh chỉ vào lối đi.
- Đùng vậy, nhất định phải tự mình cầm cán chổi quét đường núi, quét từng bậc một. Cho dù là người tu tiên thì e là cũng phải mất nửa ngày.
Ngân Nguyệt nói.
Kỷ Ninh gật đầu. Nếu sử dụng pháp thuật thì có thể nhanh hơn, nhưng phải cầm chổi quét thì phải chậm đi không ít.
- Tầng thứ nhất này đều đơn giản vậy thôi. Sư đệ đi theo ta nào.
Ngân Nguyệt nói.
- Được.
Kỷ Ninh, Bạch Thuỷ Trạch, tiểu Thanh cũng đi theo người quản lý Thần Tiên Cung ‘Ngân Nguyệt’ lên lầu.
Đi tới tầng thứ hai Thần Tiên Cung.
Ở tầng thứ hai trên giá sách cũng có một hàng chữ, nội dung là:
- Lau sạch toàn bộ bàn ở Thần Tiên Cung một lần là có thể chọn được một môn.
- Thật đơn giản.
Kỷ Ninh chớp chớp mắt, cúi đầu xem bí tịch kiếm thuật:
- Đã có thể ngang hàng với bí tịch hàng đầu ở Hắc Bạch học cung rồi.
- Bảo địa.
Bạch Thuỷ Trạch cực kỳ rung động.
- Đây mới chỉ là tầng thứ hai thôi sao? Ta còn chưa bao giờ thấy pháp môn cao thâm thế này!
Tiểu Thanh thật sự đỏ cả con mắt.
- Ha ha ha, đi tới tầng thứ ba xem nào.
Ngân Nguyệt cười nói…
Tới tầng thứ ba.
Trên giá sách lại có một hàng chữ:
- Nhổ toàn bộ cỏ dại trong trăm dặm thì có thể chọn được một môn.
Ngân Nguyệt đứng bên nói:
- Nhất định phải nhổ cỏ bằng tay từng gốc một. Nhổ từng gốc trong trăm dặm cũng phải cần tới một tháng đấy.
- Khó khăn.
Kỷ Ninh gật đầu.
Hắn cũng đã phát hiện ra thời gian để học ở tầng này sẽ tốn hơn, nhưng tuy rằng việc có khổ cực thì cũng chỉ là loại tốn thời gian.
- Một pháp môn là phải nhổ cỏ trong trăm dặm. Nếu học mười loại, trăm loại thì cần bao lâu đây?
Tiểu Thanh nói thầm.
- Tiếp tục tới tầng thứ tư.
Kỷ Ninh lại tiếp tục leo lên.
Tầng thứ tư.
Trên giá sách có một hàng chữ:
- Tự mình gieo trồng vạn gốc cây ăn quả thì có thể chọn một môn.
- Dường như còn dễ hơn cả nhổ cỏ.
Tiểu Thanh nghi ngờ.
Kỷ Ninh cũng gật đầu.
Nhổ cỏ trong trăm dặm thì chắc chắn sẽ tốn công hơn.
- Các ngươi còn chưa biết. Những cây ăn quả kia không phải loại cây ở thế gian đâu. Đó chính là cây tiên linh quả nên gieo trồng cực kỳ cẩn thận. Cho dù người tu tiên có đủ phương pháp cao siêu thì vẫn phải tự mình trồng cho tới lúc gốc cây thật lớn. Thế nên gieo trồng vạn gốc cây cũng phải cần nửa năm đó.
Ngân Nguyệt nói.
- Nửa năm?
- Vất vả nửa năm mới học được một pháp môn thôi sao? Đây mới là tầng thứ tư thôi đó.
Tiểu Thanh trợn mắt.
Kỷ Ninh vẫn bình tĩnh đi lên tầng thứ năm.
Thử thách cứ treo từng tầng mà tăng lên.
Thử thách ở tầng thứ một chỉ cần thời gian nửa ngày là có thể hoàn thành.
Tầng thứ hai cần ba ngày.
Tầng thứ ba cần một tháng.
Tầng thứ bốn cần nửa năm.
Tầngthứ năm cần ba năm.
Tầng thứ sáu cần hai mươi năm ròng.
Tầng thứ bảy cần trăm năm.