- Chúng ta đi?
Ngay sau đó Vân Bằng công tử dẫn hai gã tôi tớ đi ra ngoài.
Vân Bằng công tử... lẳng lặng bỏ đi! Tích Nguyệt quận chúa khẽ giật mình, ngay sau đó nhìn về phía Kỷ Ninhtruyền âm nói:
- Đệ đệ, đây là ý định của ngươi sao, ép cho y đi ngay?
- Nhi tử của đảo chủ Phong Cấm đảo, người có thân phận này tự nhiên là rất có ngạo khí. Lúc trước y ở lâu dài trong Duyên Vương Phủ là bởi vì y cảm thấy mọi thứ y đều hơn Phong Vân Cố.
Kỷ Ninh truyền âm nói.
- Chỉ cần ta để cho y cảm thấy mọi thứ y đều không thể so sánh với ta, đụng phải ta sẽ vô cùng ấm ức. Hơn nữa, biểu tỷ ngươi lại không thích y, y tự nhiên sẽ rời đi mà không ở lại đây để bị khinh bỉ rồi!
- Ngươi a.
Tích Nguyệt quận chúa cảm thấy bất đắc dĩ truyền âm nói:
- Tốt rồi, nếu như y đã đi rồi, ngươi cũng cất cái Tiên Phủ tùy thân này đi. Ngươi hiện giờ đang là thời khắc mấu chốt chuẩn bị độ kiếp, cũng cần phải cất nhiều bảo vật để chuẩn bị cho tương lai a.
- Biểu tỷ, cái Tiên Phủ này đã đưa cho ngươi thì giờ là của ngươi! Mấy trăm ngàn cân nguyên dịch đối với ta đúng là không phải con số nhỏ, nhưng so sánh với một mũi tên này của ta đã kém hơn không biết bao nhiêu rồi, hơn nữa hôm nay ta cũng có thêm ba ngàn vạn cân nguyên dịch tới tay, biểu tỷ ngươi không cần phải từ chối.
Kỷ Ninh truyền âm nói.
Tích Nguyệt quận chúa nhìn về phía Kỷ Ninh.
- Hơn nữa ta thật sự không hy vọng bản thân ngươi bị ủy khuất, tuyển chọn đạo lữ cũng phải là người mà ngươi thật sự thích, không nên cứ tùy tiện chọn một tên như Phong Vân Cố.
Kỷ Ninh truyền âm nói “Không nên lại làm cho mình chịu khổ.
Trong lòng Tích Nguyệt quận chúa bỗng nhiên đau xót, nước mắt không kìm được chực chảy ra.
- Bảo vật, nguyên dịch, đệ đệ ta có!
- Gặp phải địch nhân, đệ đệ ta giúp ngươi giết!
- Tỷ tỷ ngươi giờ thu lại Tiên Phủ này, đợi đến tương lai khi thực lực đệ đệ ta mạnh hơn, đừng nói là Tiên giai pháp bảo, kể cả Thuần Dương pháp bảo đệ đệ ta đều tiện tay lấy ra mười món tám món đưa cho tỷ tỷ.
Kỷ Ninh trịnh trọng truyền âm nói.
Tích Nguyệt quận chúa nhìn Kỷ Ninh nói:
- Ừ.
Kỷ Ninh nở nụ cười.
Xây dựng lại Úy Trì tộc! Không đơn thuần là hy vọng của biểu tỷ mà cũng là khát vọng tronglòng Kỷ Ninh, tuy rằng năm xưa mẫu thân hắn chưa từng nói qua nhưng Kỷ Ninh cảm giác được mẫu thân vẫn một lòng nhớ đến Úy Trì tộc...
Lòng của mẫu thân không phải thuộc về Kỷ tộc mà là thuộc về Úy Trì tộc của người.
Vì mẫu thân mình, Kỷ Ninh cũng muốn xây dựng lại Úy Trì tộc! Cho nên xây dựng lại Úy Trì tộc, biểu tỷ muốn làm, Kỷ Ninh cũng muốn làm! “ Tích Nguyệt, nhìn ngươi kích động kìa, khi người ta kích động đều là lúc mau rơi lệ a.
Thanh Liễu tiên tử cười “Chẳng qua nếu như ai tặng ta một tòa Tiên Phủ tùy thân ta cũng sẽ rất kích động đó.
- Kỷ Ninh công tử...
Nàng vừa nói vừa nhìn về phía Kỷ Ninh.
- Ta đã có đạo lữ lâu rồi.
Kỷ Ninh vội nói.
- Ah, ta biết rồi, chính là Hỏa Hồng Tiên Tử Dư Vi đệ tử của Lã tổ a.
Thanh Liễu tiên tử bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một hắc bào lão giả từ bên ngoài đi tới cung kính dâng một trữ vật thủ trạc đưa lên cho nam tử tóc bạc.
Nam tử tóc bạc sau khi nhận lấy liền đưa cho Kỷ Ninh:
- Kỷ Ninh tiểu hữu, ngươi nhìn xem, có đúng với danh sách bên trên không?
- Bạch thúc, người xem đi.
Kỷ Ninh nói.
Bạch thúc gật đầu.
Bạch thúc trước tiên luyện hóa trữ vật thủ trạc này rồi nhanh chóng xem xét một lượng lớn tài liệu và kỳ vật bên trong, nếu là người ngoài nghề, dù có những tài liệu kỳ vật này cũng không thể bố trí được hung trận tuyệt thế kia.
Đến cả Bạch thúc, đối với hung trận Tam đại tuyệt thế mạnh nhất cũng chỉ là biết rõ làm như thế nào để bố trí mà cũng không thể hiểu được chỗ ảo diệu chân chính.
Bởi vì để hiểu được thật quá khó khăn, nhưng chính là bởi vì rất khó khăn nên dù là Chân Tiên, ThiênThần đều rất khó công phá.
- Không sai.
Bạch thúc gật đầu.
Nam tử tóc bạc đứng cạnh đó lập tức nở nụ cười, lúc này lại đưa cho Kỷ Ninh một bình ngọc:
- Trong bình này là ba ngàn vạn cân nguyên dịch.
- Ừ, mũi tên này cũng thuộc về Thiên Bảo Sơn rồi“.
Kỷ Ninh đưa mũi tên cho lão.
- Chính xác mà nói là đã thuộc về Hạ Hoàng rồi.
Nam tử tóc bạc cười nói.
Kỷ Ninh khẽ giật mình, nhưng ngay sau đó gật đầu.
Sau lưng Thiên Bảo Sơn, chỉ có thể là Hoàng Đế Đại Hạ.
- Vụ giao dịch này coi như xong, nếu như Kỷ Ninh tiểu hữu còn bảo vật gì thì Thiên Bảo Sơn ta luôn hoan nghênh tiểu hữu tới đây, lúc đó Thiên Hồ ta sẽ tự mình nghênh đón.
Nam tử tóc bạc cho đến lúc này mới nói ra tên của mình.
- Thiên Hồ?
Kỷ Ninh giật mình.
- Thì ra là lão?
Hoàng Đế Đại hạ có hai đầu Linh Thú trở thành thiên tiên, trong đó có một con là “Thiên Hồ”, đầu Thiên Hồ này vì Hoàng Đế Đại Hạ sáng lập ra Thiên Bảo Sơn và toàn quyền chịu trách nhiệm về nơi này.
Trong hư không hắc ám.
Có một đạo thân ảnh mơ hồ đang khoanh chân ngồi, từ trong hư không hắc ám bỗng đột nhiên xuất hiện một nam tử tóc bạc.
- Chủ nhân, đây chính là mũi tên mà Kỷ Ninh dùng để giao dịch với Thiên Bảo Sơn.
Nam tử tóc bạc cung kính đưa lên một mũi tên, mũi tên lửa trực tiếp bay lên trôi lơ lửng tản ra từng tầng dao động.
- Mũi tên này... đúng là hỏa diệm tiễn, là tiễn nổi danh nhất của Thượng cổ thần tiễn thủ “Khải”, dưới một tiễn này, cho dù là ta cũng phải chết.
Hoàng đế Đại Hạ trầm giọng nói, hắn chính là Thượng Cổ Hoàng Tộc đã từng trải qua thời kỳ Thượng Cổ, mà mỗi Thần tiễn thủ nổi danh trong Thượng Cổ thế giới Bàn Cổ từng người đều có nét đặc thù riêng, chỉ nhìn một mũi tên liền biết rõ đó là của ai.
- Năm xưa Thượng cổ thế giới Bàn Cổ vỡ nát, những bảo vật cường đại đều bị một đám Đại Năng Giả lấy đi hết.
Nếu Kỷ Ninh có được mũi tên này, vậy hắn rất có thể có quan hệ với một vị Đại Năng Giả, nếu không hắn làm sao có thể có được loại bảo vật như thế này! Hơn nữa Kỷ Ninh không bái nhập vào nhất mạch Xích Minh Đạo Tổ chúng ta mà ngược lại Sư tôn lại lệnh cho ta không được truy cứu, hẳn là sau lưng Kỷ Ninh cũng có một vị Đạo tổ.
- Cần theo dõi cẩn thận Kỷ Ninh, hiện nay Tam giới rung chuyển, Kỷ Ninh này chỉ có thể là bạn, không thể làm địch.
Thanh âm Hoàng đế Đại Hạ vang vọng trong vùng hư không hắc ám này.