Mãng Hoang Kỷ

Chương 254: Chương 254: Trên đường đi (2)




Kỷ Ninh vẫn nằm trên thuyền như trước. Con thuyền nhỏ vẫn đang bay đi với tốc độ 'chậm rì rì' mười vạn dặm. Kỳ thật, chỉ cần nhìn qua tốc độ bay của pháp bảo là đã có thể ước chừng được thực lực rồi.

- Thật sự là càng gần thành An Thiền thì càng dễ gặp người tu tiên. Chiến thuyền lớn vừa rồi là cái thứ sáu mà ta đã gặp.

Kỷ Ninh cảm khái.

Thành An Thiền chính là trung tâm của cả quận An Thiền. Nơi tiên ma hội tụ. Các bộ tộc, môn phái, giáo phái lớn đều sẽ đặt chi nhánh ở thành An Thiền. Rất nhiều tán tu cũng thích tụ tập ở thành An Thiền. Bởi vì nơi này là nơi tiên ma hội tụ nên sẽ có rất nhiều bảo vật có thể tiến hành trao đổi.

Hơn nữa việc trị an ở thành An Thiền được giải quyết khá tốt nên nhờ đó có thể an tâm tu luyện ở đây.

- Nên nghỉ chút thôi.

Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu Kỷ Ninh là con thuyền nhỏ đã lập tức đáp xuống chỗ núi rừng hoang vu.

Với thực lực hiện tại của Kỷ Ninh thì việc xông ra ngoài cũng không có nhiều khó khăn lắm. Kẻ thật sự có thể làm hắn không thể phản kháng chỉ có Nguyên Thần đạo nhân. Mà Nguyên Thần đạo nhân thì sao? Người nào trong đám đó không phải tiềm tu trong động phủ ở nhà. Cho dù có ngẫu nhiên đi qua thì đám Nguyên Thần đạo nhân đó cũng rất phô trương hoặc là thần long thấy đầu không thấy đuôi.

- Vù.

Con Thuyền sau khi hạ xuống vùng rừng núi thì liền biến mất. Kỷ Ninh cùng Bạch Thủy Trạch đều nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.

- Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây.

Kỷ Ninh nói, trên tay xuất hiện ba trận kỳ. Trận kỳ rơi xuống chỗ xa xa trên mặt đất rồi ngay lập tức biến mất.

Ở bên ngoài sẽ không thể nhìn thấy Kỷ Ninh và Bạch Thủy Trạch ở trong.

Kỷ Ninh khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tĩnh tu, quan tưởng Nữ Oa đồ trong thức hải.

Bạch Thủy Trạch cũng lấy ra một quyển trục, nằm một chỗ xem đám văn tự chi chít trên quyển trục. Quyển trục này chính là “Trận Pháp Cửu Quyển”. Kỷ Ninh có nguyên bản “Trận Pháp Cửu Quyển” nên có thể dễ dàng dùng pháp thuật 'Thủy Ấn thuật' tạo thành hai bản sao. Một cái lưu lại trong bộ tộc, còn cái kia đưa cho Bạch Thủy Trạch.

Bạch thúc có rất nhiều thành tựu khi nghiên cứu trận pháp. Thậm chí thành tựu còn hơn xa cả Nông Tử Đạo, dĩ nhiên là vượt qua cả Kỷ Ninh. Chỉ là lúc trước không có sách trận pháp nào tốt để học tập. Lần này có “Trận Pháp Cửu Quyển” nên mỗi ngày đều lôi ra tìm hiểu.

Khi trời tờ mờ sáng.

Kỷ Ninh đứng dậy.

- Bạch thúc.

Kỷ Ninh nhìn về phía Bạch Thủy Trạch ở bên. Bạch Thủy Trạch đang dán mắt vào quyển trục. Khi vừa nghe thấy tiếng của Kỷ Ninh thì lập tức lẩm bẩm lại một chút rồi thu quyển trục lại.

- Chúng ta đi thôi.

Kỷ Ninh đi lên Thuyền, Bạch Thủy Trạch cũng bước theo.

Vèo!

Con Thuyền lập tức bay lên, tiếp túc hướng tới thành An Thiền.

- Hả?

Vừa mới bay được hơn mười dặm, con Thuyền nhỏ phải ngừng gấp. Kỷ Ninh cúi đầu nhìn xuống dưới.

- Làm sao vậy?

Bạch Thủy Trạch nhìn Kỷ Ninh.

- Có dao động.

Kỷ Ninh cúi đầu nhìn xuống núi rừng phía dưới. Căn cứ vào mức độ mạnh yếu của luồng dao động này hắn có thể đoán ra được vị trí đại khái. Hẳn là Tử Phủ tu sĩ đang giao chiến. Lúc này hắn phóng thẳng thần thức ra, nhanh chóng phủ xuống chỗ núi rừng dưới kia. Ngay sau khi đột phá được cấp độ thần thức thì thần thức của hắn đã có thể bao phủ được phạm vi trăm dặm xung quanh người.

Mà nửa năm đã trôi qua, thần hồn của bản thân đã phát triển hơn hẳn.

...

Trong núi rừng hoang vu.

- Chúng ta là đệ tử Mạnh tộc.

Chỉ thấy một gã thanh niên tuấn tú trắng nõn tức giận hô lên. Một nữ tử dáng người yểu điệu vẻ mặt cực kỳ xinh đẹp đứng bên. Cùng một thanh niên lưng hùm vai gấu khuôn mặt phúc hậu. Ba người bọn họ đang cố gắng chống đỡ đòn tấn công. Kẻ đang tấn công bọn họ là hai gã nam tử áo trắng.

Pháp bảo do hai tên nam tử áo trắng này đã vây chặt ba người.

- Lũ hỗn tạp Tuyết Long Sơn. Một khi cha ta biết được việc này thì nhất định sẽ giết ngay lũ hỗn tạp các ngươi.

Thanh niên tuấn tũ trắng nõn tức giận nói.

- Nếu như hại vị rời đi...bộ tộc ta cũng sẽ không vì việc nhỏ này mà truy cứu. Nhưng nếu như chúng ta chết thì chắc chắn Mạnh tộc sẽ điều tra cẩn thận.

Nữ tử yểu điệu kia tức giận đe dọa.

Chỉ có thanh niên thật thà phúc hậu kia là không nói tiếng nào.

Ba người bọn họ là đệ tử Mạnh tộc. Mà Mạnh tộc là một trong những bộ tộc siêu cấp trong quận An Thiền, mạnh hơn Tuyết Long Sơn rất nhiều. Có điều là một bộ tộc hàng đầu...nên việc đấu đá bên trong cũng rất khủng khiếp. Như thành Tây Phủ thuộc Kỷ tộc đã phân chia phái hệ như vậy rồi thì bộ tộc lớn như vậy khỏi phải nói. Ba người bọn họ có tư chất bình thường, xuất thân lại thấp kém ở bộ tộc nên cũng không được coi trọng lắm. Đến cả pháp môn hàng đầu, bọn họ cũng phải khó nhọc lắm mới lấy được. Cho nên sau khi đột phát được Tử Phủ tiền kỳ là lập tức kết bạn ra ngoài bái nhập một môn phái ở thành An Thiền.

Việc đệ tử thuộc bộ tộc lớn đi bái nhập môn phái cũng không thiếu. Nhưng nó lại đại biểu cho sự thất bại của kẻ đó trong bộ tộc.

- Sư huynh, theo cách ăn mặc thì ba người này đúng là Mạnh tộc.

Hai tên nam tử áo trắng truyền âm với nhau.

- Giết hay không đây?

- Ngươi không biết à. Nếu là kẻ có địa vị cao trong Mạnh tộc, khi ra ngoài nhất định sẽ có một đống tôi tớ, thị nữ, hộ vệ đi theo. Tuy ba kẻ này cũng là Mạnh tộc nhưng không có địa vị trong Mạnh tộc. Giết.

- Được.

Hai tên nam tử áo trắng bàn tán xong liền lập tức ra tay.

Vốn ba người Mạnh tộc liên thủ còn có thể chống đỡ được. Nhưng khi hai tên Tuyết Long Sơn không hề giữ ý nữa thì ba người Mạnh tộc phải cực kỳ gắng gượng.

- Biết thế này thì đã nghe theo tên đầu đất rồi.

Nữ tử yểu điệu này tái mặt, hối hận không thôi. Bởi vì ba người này sau khi trở thành Tử Phủ tu sĩ đều không dám tiếp tục tu luyện vì nếu đạt tới Tử Phủ trung kỳ là nền móng đã định không thể tu luyện sang loại pháp môn khác. Mà những tông phái có chút lợi hại đều không thu bọn họ làm đệ tử.

Cho nên ba bọn họ đều là Tử Phủ tiền kỳ. Lần này, tên Mạnh Nham kia đã từng nói nói:

- Tiểu Hân, chúng ta ở tầng đáy Tử Phủ tu sĩ. Nếu dùng pháp bảo phi hành...một khi bị người ta chặn đường là rất nguy. Tốt nhất là đi trên mặt đất, mang theo thú cưỡi giống như người thường đi từ từ. Tuy rằng tốn thời gian hơn nhưng lại an toàn. Người tu tiên thường cũng chả bận tâm tới người thường.

- Ngươi thật ngu ngốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.