Mãng Hoang Kỷ

Chương 879: Chương 879: Trở lại (2)




Bàn Cổ, Nữ Oa và rất nhiều tồn tại đỉnh tiêm khác đều rất giống Nhân tộc, các Thần Ma đều rất thích biến thành hình dáng của Nhân tộc, thậm chí nhiều Thần Ma suy đoán rằng, sở dĩ Nhân tộc có tiềm lực kinh người như thế, chính là vì Nữ Oa lấy khuôn mẫu của Bàn Cổ mà sáng tạo ra Nhân tộc.

- Bái kiến lão tổ.

Bảy vị Thiên Thần đều cung kính hành lễ.

- Tạ ơn lão tổ lúc trước đã cứu mạng.

Hồng Tuyết Thiên Thần đứng đầu cung kính nói.

- Dù ta không tới, các ngươi vẫn có thể sống sót.

Bồ Đề cười nói:

- Các

ngươi hoàn toàn có thể vào Trích Tinh phủ, trở về thế giới của các ngươi, đưa cả Kỷ Ninh vào giấu trong đó. Các ngươi dựa vào trận pháp cấm chế trong thế giới đó vẫn có thể chống đỡ được.

- Nhưng… đối phương chính là ba Đạo Tổ…

Hồng Tuyết Thiên Thần kinh ngạc, sáu người khác cũng khgia gia lệ.

Trở lại thế giới Tam Thọ, dựa vào trận pháp cấm chế bao phủ toàn thế giới ngăn cản kẻ thù bên ngoài, đây là thủ đoạn cuối cùng của bọn họ. Thế nhưng thực lực một gã Đạo Tổ vô cùng cường đại, mà lần này có tới ba Đạo Tổ, bọn họ biết chắc ràng mình không thể chống đỡ được.

Nhưng mà Bồ Đề lão tổ có thân phận thế nào, đã nói như vậy chắc hẳn phải có nguyên nhân.

- Ba vị Đạo Tổ? Ngươi đánh giá quá cao ba con bò sát nhỏ kia rồi.

Bồ Đề lắc đầu:

- Những kẻ đó không phải tộc đàn trong Tam Giới chúng ta, các ngươi không biết chút gì về chúng. Không thể đơn giản dùng cách phân cấp thực lực trong Tam Giới để đánh giá chúng được.

Bảy vị Thiên Thần đều hiếu kỳ.

Kỷ Ninh cũng tò mò.

- Trong thế giới Đoạn Giác này có khoảng mười tám tên mang áo choàng màu vàng,

không phải là mười tám Thiên Thần theo như cách các ngươi phân chia?

Bồ Đề nói:

- Trên thực tế thì mỗi tên chiến sĩ sừng cong đều có chỗ yếu hiểm là tâm hạch, một khi tâm hạch bị vỡ, bọn chúng sẽ chết.

- Còn như các tiên nhân trong Tam Giới chúng ta, so sánh thân thể thì yếu hơn, nhưng lại hoàn toàn có thể điều khiển pháp bảo ở cự ly xa, không cần đến gần. Về phần những Thiên Thần, Chân Thần đánh cận chiến thì lại không hề có chỗ yếu hiểm nào.

Bồ Đề nói:

- Còn bọn chúng chỉ có thể đánh cận chiến, lại còn có chỗ hiểm.

- Về phần ba con bò sát nhỏ kia, thực lực chiến đấu chính thức của chúng không cao lắm, cũng chỉ tương đương Thiên Thần đỉnh phong mà thôi. Chúng am hiểu nhất chính là thai nghén, năng lực thai nghén của chúng phi thường kinh người.

Bồ Đề cảm khái:

- Năm đó trong trường hạo kiếp kia, loại bò sát này có chừng hơn vạn con, chúng thai nghén ra vô số chiến sĩ, những chiến sĩ này còn có thể dung hợp vào nhau, hóa thành một thể…, giết đám này lại tới đám khác, do chủ nhân của hơn một vạn con bò sát nhỏ kia điều khiển, khiến một phương Tam Giới chúng ta tổn thất trầm trọng.

Kỷ Ninh cả kinh nói:

- Hơn vạn con? Sư phụ, người nói bọn chúng còn có chủ nhân nữa sao?

Một trường hạo kiếp năm đó.

Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì.

- Đám bò sát nhỏ này có chủ nhân.

Bồ Đề cảm khái:

- Đó là kẻ còn cường đại hơn cả ta, cũng chỉ có Nữ Oa nương nương mới có thể áp chế hắn. May mắn là ma đầu đó đã chết rồi.

- Hồng Tuyết, ngươi chỉ còn cách Chân Thần Đạo Tổ một bước cuối cùng, hãy tu luyện cho tốt, nhanh chóng trở thành Chân Thần, Đạo Tổ.

Bồ Đề nhìn Hồng Tuyết Thiên Thần.

- Hồng Tuyết đã hiểu.

Hồng Tuyết Thiên Thần cung kính nói.

- Chắc là Kỷ Ninh và các ngươi có chuyện muốn nói.

Bồ Đề cười nói:

- Được rồi, các ngươi trở về thế giới Đại Hạ đi, có việc gì các ngươi từ từ nói chuyện.

Bồ Đề vung tay lên.

Phía trước xuát hiện một vòng xoáy hư không.

- Vâng, sư phụ.

Kỷ Ninh và bảy vị Thiên Thần cung kính hành lễ, sau đó bọn hắn bước vào trong vòng xoáy hư không, rời khỏi Phương Thốn Sơn, tiến về

thế giới Đại Hạ.

Quận An Thiền, Yên Sơn, trên không hồ Dực Xà.

Lúc này, mặt trời đã lên cao, chiếu rọi khắp nơi, nhưng trên những tán cây vẫn phủ lớp tuyết dày, hít một hơi đều cảm thấy rét run người.

Xoạt!

Một gã thiếu niên đang đứng ở trên không, cách không xa đảo Minh Tâm.

Ông ~ ông ~ ông!

Một thiếu niên áo xám, thanh y thiếu nữ và một con chó lớn trắng như tuyết xuất hiện.

- Sư huynh?

Thiếu niên áo xám chính là Mộc Tử Sóc, ánh mắt khó tin nhìn Kỷ Ninh.

- Ta nói chủ nhân đã trở lại ngươi còn không tin, ta là Linh Thú của chủ nhân, chẳng lẽ cảm ứng còn sai sao?

Tiểu Thanh hưng phấn nhìn Kỷ Ninh, lập tức hóa thành thanh xà quấn quanh trên cánh tay Kỷ Ninh, cái đầu nhỏ màu xanh cọ sát vào tay Kỷ Ninh vô cùng thân mật.

- Chủ nhân, mấy năm nay ta lo lắng gần chết, người cuối cùng đã trở lại.

Kỷ Ninh tay phải nhẹ nhàng vuốt ve Thanh Xà.

- Trở về là tốt rồi.

Bạch thúc thì không nhiều lời như vậy, nhưng trong ánh mắt của hắn lại tràn đầy vui sướng.

...

- Sư huynh, đều là tại ta...

Mộc Tử Sóc nhìn Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh mấy năm nay kỳ thật cũng rất lo lắng cho sư đệ Mộc Tử Sóc, bởi vì đang cùng Thiếu Viêm tộc giao chiến, sư đệ bị tra tấn mấy chục năm, vừa mới mất đi đạo lữ, chính mình lại bị nghiệp hỏa quấn thân, bị Thiếu Viêm tộc đày đi đến tuyệt địa, chỉ sợ sư đệ sẽ tự trách mình, với tính cách của hắn, tự trách, áy náy nhiều năm như vậy, Kỷ Ninh thực sự lo lắng sẽ xuất hiện việc không may.

Rất may...

Sư đệ tóc thì bạc khá nhiều nhưng ít nhất người vẫn còn đó.

- Cái này cũng không trách ngươi, muốn trách thì trách ta tự đại. Coi thường Thiếu Viêm tộc.

Kỷ Ninh bước trong không trung, đi tới vỗ nhẹ nhẹ bả vai sư đệ.

- Hơn nữa ta cùng Thiếu Viêm tộc thù hận quá lớn, ngươi cũng đừng tự trách mình, mà nghĩ mọi việc đều do mình mà ra.

Mộc Tử Sóc không khỏi cười cười.

- Chủ nhân, nhiều năm như vậy, người đi đâu, hại chúng ta lo lắng gần chết.

Tiểu Thanh ngẩng đầu nhìn Kỷ Ninh, Mộc Tử Sóc, Bạch thúc cũng nhìn Kỷ

Ninh.

- Năm đó ta bị Thiếu Viêm tộc đẩy vào một tuyệt địa trong vô tận hư không ngoài tam giới.

Kỷ Ninh nói.

- Mười tám năm nay, ta vẫn luôn ở đó, cho tới hôm nay mới vừa thoát ra.

- Thì ra là bị nhốt ở tuyệt địa, ta còn tưởng rằng chủ nhân đã trải qua nhiều khó khăn kìa.

Tiểu Thanh cảm khái nói.

- Chuyện của ta, các ngươi nói cho ai biết rồi?

Kỷ Ninh hỏi.

Bạch thúc mở miệng nói:

- Chúng ta gần đây có nói cho Điện Tài tiên nhân, nhưng bởi vì chúng ta luôn luôn sinh hoạt trên đảo Minh Tâm, Tiểu Thanh và Mộc Tử Sóc bình thường cũng khó dấu bi thương, luôn lo lắng cho ngươi nên bị Thu Diệp phát hiện ra, cho nên Thu Diệp cũng biết chuyện này. Còn có... Đạo lữ Dư Vi của ngươi, Dư Vi trở về thế giới Đại Hạ cũng đã biết chuyện của ngươi rồi, hẳn là sư phụ của nàng Lã tổ nói cho nàng biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.