Tụ Kha Thiên Thần thấy Kỷ Ninh nhìn chằm chằm vào trên vết khắc bên trên bức tường, hắn lập tức hô lớn:
- Đều là những Thiên Thần như chúng ta tự nghĩ ra rồi lưu lại mà thôi, luận độ huyền diệu, đương nhiên đều không theo kịp pháp môn mà các Chân Thần Đạo Tổ truyền xuống. Đám Thiên Thần kia biết rõ mình sẽ phải chết, cho nên mới để lại những pháp môn này. Ý đồ của bọn hắn chính là muốn để lại cho kẻ đến sau nhìn. Từ đó biết rõ bọn hắn đã từng đi dạo qua nơi này, không hơn.
- Thật sự là không nói được ngươi.
Tụ Kha Thiên Thần thấy Kỷ Ninh vẫn nhìn chăm chú như trước. Hắn không nói thêm lời, tiếp tục ngửa đầu uống rượu.
Có thể uống rượu đã là hạnh phúc lớn lao rồi.
Kỷ Ninh thì vẫn lặng lẽ nhìn vô số vết khắc ở trên vách tường.
- Di Lặc Phật tổ Tuyết Lạc Diệp lưu bút .
- Hoàn Mộc chân nhân Bối Kiếm Nhân lưu bút.
- Hình Thiên Chiến Thần Hạ Phong Bá lưu bút.
. . .
Từng vị Thiên Thần, có một ít người thì có chút danh tiếng, có một chút thì lánh đời ít xuất hiện. Bọn họ đi tới thế giới trong đầm Nguyệt Hạ, mặc dù đã xông qua Dạ Xoa cùng với đám thủ hạ kia. Thế nhưng lại không có cách nào tiến thêm một bước về phía trước nữa. Ở trong đại điện này, bọn hắn biết cơ hội may mắn còn sống sót cực thấp, vì vậy mới để lại những vết khắc và văn tự trên vách đá, muốn nói cho kẻ đến sau biết, bọn họ đã từng đi tới nơi này!
Những pháp môn này đương nhiên không thể tính là cao minh, đương nhiên cũng không có tác dụng gì đối với Kỷ Ninh.
Đã đến tầng thứ như Thiên Thần, bình thường đều tự nghĩ ra pháp môn thuộc về mình a. Như Kỷ Ninh sáng chế ra Minh Nguyệt kiếm thuật, thứ này ở trong tay hắn rất là lợi hại. Thế nhưng nếu hắn khắc lên trên vách đá, những Thiên Thần khác nhìn thấy cũng sẽ không để ý a. Bởi vì Minh Nguyệt kiếm thuật này chính là thứ do Kỷ Ninh sáng chế, cho nên người thích hợp nhất là Kỷ Ninh, công dụng đối với hắn cũng không lớn.
Cho dù là pháp môn mà Chân Thần Đạo Tổ sáng tạo ra, công dụng đối với bọn họ cũng không lớn, trừ phi là loại kiếm thuật nghịch thiên như là Ngũ Bảo Kiếm Thuật này.
Sở dĩ Kỷ Ninh xem xét vết khắc trên vách tường là bởi vì hắn cảm nhận được. Bên trong mỗi một vết khắc kia đều ẩn chứa một loại ký thác! Đây là vết khắc do các Thiên Thần cực kỳ cường đại trước khi chết để lại. Loại ký thác tín niệm này khiến cho Kỷ Ninh cảm thấy tâm linh rung động lắc lư, hắn cảm nhận được, những Thiên Thần này cũng không muốn chết, bọn họ muốn sống sót.
Chỉ là. . . Bọn họ không có thực lực sống sót kia a.
- Ta cũng không muốn để lại vết khắc trên vách tường.
Chẳng biết từ lúc nào Tụ Kha Thiên Thần đã đi tới bên cạnh Kỷ Ninh. Hắn mang theo hồ lô rượu rồi thản nhiên nói:
- Chết rồi thì chết rồi a, thời gian này, ta đã sớm chịu đã đủ rồi.
- Làm sao vậy?
Kỷ Ninh liền hỏi.
Nếu như chỉ có cô tịch, có lẽ các Tiên Ma sẽ chịu được. Như những người ở trong Thế giới lao ngục bị giam giữ mấy Hỗn Độn kỷ nguyên mà cũng đã có một bộ phận sụp đổ mà tự sát. Mà Tụ Kha Thiên Thần bị vây ở đây thời gian khá dài, nhưng so với bọn họ vẫn còn ngắn hơn a.
- Không phải trước đó ngươi coi ta là Tuyết Ma hay sao?
Tụ Kha Thiên Thần nói.
- Đúng vậy.
Kỷ Ninh gật đầu.
- Nguyệt Hạ Đàm này hiểm ác dị thường, năm đó ta xông qua Dạ Xoa Hải tộc ngăn cản, đi tới tòa Tuyết đảo này. Lúc ấy ở bên trong tuyết đảo này cũng không có các Thiên Thần khác. Cho nên ta mới tiếp tục đi tới.
Tụ Kha Thiên Thần nói:
- Ở một phương hướng khác của Tuyết đảo còn có một đầu cầu gỗ. Dọc theo cầu gỗ tiếp tục đi về phía trước sẽ gặp được Tuyết Ma a.
- Năm đó ta không đánh lại Tuyết Ma, may mắn ỷ vào thân pháp cho nên mới trốn về Tuyết đảo.
Tụ Kha Thiên Thần nói tiếp:
- Tuyết Ma kia một đường đuổi giết, mà khi ta trốn về trong Tuyết đảo, Tuyết Ma kia cũng dừng truy sát.
- Mỗi lần ta đi giao thủ cùng với Tuyết Ma đều không đánh lại hắn. Cho nên chỉ có thể ở lại trong Tuyết đảo mà thôi.
- Vốn tưởng rằng ở trên đảo này sẽ rất an toàn, thật không nghĩ tới, sau một ngàn năm, không ngờ một cỗ phân thân của Tuyết Ma lại giết đến tận đảo.
Tụ Kha Thiên Thần lắc đầu thổn thức nói tiếp:
- Từ lần kia, mỗi lần đại khái sẽ có ngàn năm thì phân thân của Tuyết Ma sẽ đến trên hòn đảo truy sát ta. Hơn nữa mỗi một lần thực lực của hắn sẽ lại mạnh hơn. Cứ ngàn năm một lần, đợi đến trăm vạn năm sau. Thực lực phân thân của Tuyết Ma giết đến đảo đã có thể so sánh được với bản tôn của hắn rồi.
Kỷ Ninh có chút nghi ngờ nói:
- Mỗi ngàn năm một lần, thực lực dần dần gia tăng, chẳng lẽ hắn muốn tới để tôi luyện cho sư huynh hay sao?
- Quả thực đây là một loại tôi luyện.
Tụ Kha Thiên Thần gật đầu:
- Bởi vì lúc vừa mới bắt đầu giết đến tận đến cửa thì thực lực của phân thân Tuyết Ma rất yếu kém, ta hoàn toàn có thể kháng cự lại được. Thế nhưng sau trăm vạn năm, thân pháp của ta đã đạt đến cảnh giới cực kỳ lợi hại. Mà thực lực của phân thân Tuyết Ma kia đã có thể so với bản tôn, chỉ là cũng không giết được ta a.
- Hắn giết không được ta, thế nhưng mà ta cũng xông không qua được cửa ải của hắn.
- Vì vậy, ta vẫn bị vây ở trên đảo này. Qua nhiều năm như vậy cũng có một đám Thiên Thần đi tới Tuyết đảo. Trong đám bọn họ có một ít người chết ở trong tay Tuyết Ma, có một ít thì tiến vào một hòn đảo. Có một ít thì giống như ta, bị vây ở nơi này thời gian rất dài. Thế nhưng theo thực lực phân thân của Tuyết Ma càng ngày càng mạnh, bọn hắn không theo kịp tốc độ tăng trưởng thực lực phân thân của Tuyết Ma, cho nên cả đám cũng đã chết.
- Chỉ còn lại có một mình ta mà thôi!
Tụ Kha Thiên Thần lắc đầu cười nói:
- Luận thực lực, kỳ thật ở trong bọn họ có rất nhiều người không thua gì ta, chỉ là thứ ta am hiểu nhất chính là thân pháp. Lại bị Tuyết Ma bức, cho nên thân pháp của ta đã đạt tới cảnh giới mà trước đó ta cũng không dám suy nghĩ.
- Nhưng mà như thế thì sao chứ? Tuyết Ma vẫn lần lượt đến quấy rối ta, các loại thuật pháp biến ảo, ẩn núp, tìm kiếm cách để ám sát ta.
Tụ Kha Thiên Thần thở dài, nói:
- Ta một mình một người cô độc ở nơi đây, thực lực cũng không có cách nào tiến bộ được thêm một chút nào. Muốn xông qua cũng không thể xông qua được. Lại còn phải để tâm Tuyết Ma đánh lén.