- Vào đi!
Tích Nguyệt quận chúa thở một hơi thật sâu. Đây là thời khắc quan trọng nhất trong mười mấy năm qua của nàng, nàng còn cảm thấy hồi hộp hơn cả lúc gặp ông ngoại mình.
Kỷ Ninh và Ngu Kỳ đều đứng ở ngoài cổng chờ.
Kỷ Ninh đã đi lại trong Thiên Bảo Sơn một lúc khá lâu. Trong thời gian này, Nguyên Thần thứ hai cũng đã tu luyện trong Thủy Phủ tới Nguyên Thần viên mãn, sau đó thử Tiểu Thiên kiếm trận xong thì hắn mới đi tới đây.
- Quận chúa mời Kỷ Ninh đi vào.
Nữ binh mặc giáo nói.
- Kỷ Ninh đạo hữu, ta đây đi trước đay. Có việc gì thì cứ phái người tới Thiên Bảo Sơn chuyển lời cho ta là ta sẽ tới.
Ngu Kỳ cười nói.
- Lần này cảm tạ Ngu Kỳ đạo hữu, sau này có việc gì chắc chắn ta sẽ tới tìm.
Kỷ Ninh nói.
Nói xong thì Ngu Kỳ rời đi.
Kỷ Ninh nói với tiểu Thanh và Bạch Thủy Trạch đứng bên:
- Tiểu Thanh, Bạch thúc cứ chờ ta ở chỗ này một lát.
- Được.
Bạch thúc cũng rất yên tâm vì đang ở trong Thiên Bảo Sơn nên nhất định sẽ không có nguy hiểm gì.
Lúc này, Kỷ Ninh một thân một mình bước vào trong sân. Kim Giáp cấm quân trong sân chăm chú nhìn và Kỷ Ninh làm hắn cảm nhận được một áp lực đè lên. Rồi sau đó, nữ binh dẫn hắn tới một tòa lầu, đẩy cửa ra:
- Quận chúa đang ở bên trong.
Cửa vừa mở ra.
Kỷ Ninh lập tức thấy được một nữ tử áo xanh đang ngồi trong. Nữ tử áo xanh cũng quay đầu lại nhìn hắn.
Ánh mắt của hai người gặp nhau.
Kỷ Ninh hiểu được, cô gái trước mặt này hẳn chính là Tích Nguyệt quận chúa. Nhưng vừa nhìn thấy gương mặt của Tích Nguyệt quận chúa...thì Kỷ Ninh lại có một cảm giác thân thuộc gì đó.
- Bái kiến quận chúa.
Kỷ Ninh nói.
- Ngồi xuống đi.
Tích Nguyệt quận chúa mở miệng.
Lúc này Kỷ Ninh ngồi xuống.
Tích Nguyệt quận chúa đứng lên vung tay. Từng cây trận kỳ bay lên, tổng cộng có chín cây trận kỳ màu xám tỏa ra dao động được cắm xuống đất. Chỉ thấy từng đợt dao động bắt đầu dọc theo trận kỳ tỏa ra cả lầu. Cả lầu như bắt đầu hiện ra từng đường phù văn, trong nháy mắt hoàn toàn biệt lập với bên ngoài.
- Hiện tại chúng ta nói gì bên ngoài đều không hay biết.
Tích Nguyệt quận chúa nói:
- Đây là pháp bảo ông ngoại ban cho ta. Một khi trốn trong này, hơi thở sẽ được che dấu, tới cả Thiên Tiên cũng khó phát hiện ra.
- Quận chúa, người làm vậy là có ý gì?
Kỷ Ninh nghi hoặc. Thiên Bảo Sơn đã công bố với bên ngoài là không bao giờ dòm ngó tới bất kỳ lời nào của khách khi nói chuyện với nhau. Thứ mà Thiên Bảo Sơn chú ý chính là danh dự, mà bọn họ cũng chẳng đủ khả năng để dò xét từng người nói những câu gì.
Danh dự được tích cóp từ vô số năm tháng như thế đâu dễ gì để Thiên Bảo Sơn dám phá.
- Ta không thể không cẩn thận.
Tích Nguyệt quận chúa nhìn Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh căng thẳng, xem ra, Tích Nguyệt quận chúa tìm mình nói chuyện không hề đơn giản chút nào.
- Kỷ Ninh, ta hỏi ngươi.
Tích Nguyệt quận chúa nhìn Kỷ Ninh:
- Mẹ ngươi là Uất Trì Tuyết phải không? Ngươi có đúng là con cháu Uất Trì tộc không?
Kỷ Ninh nhíu mày, hắn không hề muốn người ngoài nói về mẹ của mình.
- Quận chúa, Thiếu Viêm tộc kia truy sát ta, cho rằng ta là dư nghiệt của Uất Trì tộc. Tuy rằng tin tức này khá bí mật nhưng có phải là quận chúa biết được nhờ mua tình báo đúng không?
Kỷ Ninh hơi khó chịu.
Tích Nguyện quận chúa lại lộ ra vẻ mặt vui mừng. Từ phản ứng của Kỷ Ninh, nàng đã có thể nhận ra ngay:
- Thật ra ta đã sớm điều tra rồi. Thậm chí còn cho người tới Tây Phủ Thành Yên Sơn để điều tra. Chỉ là ta vẫn chưa chắc chắn lắm cho nên mới hỏi lại ngươi một lần.
- Hả?
Kỷ Ninh giật mình, khó hiểu hỏi:
- Quận chúa phái người tới Yên Sơn điều tra làm gì? Xin hỏi rốt cuộc quận chúa tìm ta có việc gì đây?
Nói những lời cẩn thận như thế thì dù có nói ra cũng không ai đoán được ý định gì.
Rốt cuộc thì vị quận chúa ở trước mặt này muốn làm gì đây?
- Kỷ Ninh.
Tích Nguyệt quận chúa cũng hơi hồi hộp, nàng nhìn Kỷ Ninh:
- Thật ra, thật ra là ta, ta...
Kỷ Ninh nhìn nàng.
- Thật ra ngươi là đệ đệ của ta.
Cuối cùng thì Tích Nguyệt quận chúa nói ra.
- Đệ đệ? Mẹ ta chỉ có mình ta là đứa con duy nhất.
Kỷ Ninh lập tức lắc đầu bác bỏ. Nhưng rồi lập tức Kỷ Ninh lại nghĩ lại...đệ đệ? Chẳng lẽ Tích Nguyệt quận chúa chính là dòng máu duy nhất còn lại của Uất Trì tộc mà cha mẹ mình luôn đau đáu nghĩ tới kia sao? Chẳng lẽ cô ta chính là biểu tỷ mình?
- Ngươi là đệ đệ của ta, ta là biểu tỷ ngươi.
Tích Nguyệt quận chúa nói:
- Cha ta là Uất Trì Sơn!
Kỷ Ninh ngây người ra.
Vừa rồi tuy rằng hắn cũng có ý nghĩ này trong đầu nhưng những lời của Tích Nguyệt quận chúa vẫn làm cho hắn cảm thấy như nghe lầm.
- Nhưng ngươi là quận chúa, là quận chúa hoàng tộc Đại Hạ cơ mà.
Kỷ Ninh nói.
- Diên Vương chỉ là ông ngoại ta, mẹ ta coi như là người Hạ Mang tộc, nhưng ta thì thật sự là đệ tử Uất Trì tộc. Tên thật của ta là 'Uất Trì Tích Nguyệt'.
Tích Nguyệt quận chúa nhìn Kỷ Ninh.
Đầu óc Kỷ Ninh rối loạn.
Khi trước, bác trai Uất Trì Sơn vì dẫn theo em gái nên đã liều mạng ngăn cản đám người Tuyết Long Sơn có thực lực mạnh hơn. Lúc đó bác trai đã chết, cha mình là Kỷ Nhất Xuyên cùng mẹ mình là Uất Trì Tuyết trốn thoát. Nhưng năm đó để lại mầm bênh...cũng làm cho mẹ của mình không thể sống quá lâu. Nhưng cha mẹ vẫn luôn cảm thấy như mắc nợ bác trai, lại càng cảm thấy như mắc nợ với con gái của bác trai chưa từng gặp mặt kia.
Nghiêm khắc mà nói, tuy rằng trên người mình có mang dòng máu của Uất Trì tộc, nhưng lại được coi là đệ tử Kỷ tộc!
Chỉ có biểu tỷ mình mới thật sự là tộc nhân Uất Trì tộc!
- Cô tên là Uất Trì Tích Nguyệt? Cha cô là Uất Trì Sơn?
Kỷ Ninh không thể tin nổi.
- Đúng.
Tích Nguyệt quận chúa gật đầu lia lịa.
- Quận chúa, không phải ta không tin, nhưng việc này không hề đơn giản, tốt nhất là chúng ta nên kiểm tra dòng máu.
Kỷ Ninh cũng rất kích động. Thật ra Tích Nguyệt quận chúa nói nàng là con gái của bác trai, Kỷ Ninh cũng đã tin tưởng hơn nửa rồi...Vì người biết bác trai có con gái cũng rất ít.
Việc bác trai có con gái, ở Kỷ tộc chỉ có cha mẹ và mình là biết. Cha mẹ đã qua đời nên ngoài mình ra thì gần như là không có ai biết tới.
Mà chính mình lại chưa bao giờ nói cho ai, nên gần như chắc chắn vị Tích Nguyệt quận chúa ở trước mặt này chính là biểu tỷ mà mình chưa từng gặp mặt.