. . .
Kỷ Ninh vung tay lên, bên cạnh xuất hiện bốn đạo thân ảnh, chính là Tô Vưu Cơ, Đan Bảo, Na Á Đạo Quân, Hung Hỏa Đạo Quân, Hung Hỏa Đạo Quân bị Kỷ Ninh bắt sống cũng đã thần phục Kỷ Ninh.
- Chủ nhân.
Đám người Tô Vưu Cơ cung kính hô một tiếng, đồng thời đều hiếu kỳ nhìn bốn phía, bọn họ không quá để ý sinh vật hình người, lúc nhìn thấy hai thi thể chúa tể thì kinh ngạc ngây người.
- Đó là...
Bốn người bọn họ không dám tin tưởng.
- Đó là thi thể hai vị chúa tể.
Kỷ Ninh nói ra:
- Được rồi, đừng phát ngốc, ta và Cửu Trần giáo chủ may mắn tới nơi này, ta không chiếm được chỗ tốt gì. . . Trên vách đá có dấu vết chiến đấu, các ngươi nên quan sát cẩn thận, có lẽ làm các ngươi xúc động ngộ đạo. Vưu Cơ, tới gần thi thể chúa tể áo trắng kia ảo thuật lại càng lợi hại, có lẽ sẽ có trợ giúp ngươi đấy.
Bốn người bọn họ vô cùng rung động, Kỷ Ninh phân phó cũng tỉnh táo lại.
Kỷ Ninh cũng tín nhiệm bọn họ, dù sao thành tùy tùng đều lập lời thề bổn mạng.
- Đi thôi.
Kỷ Ninh phân phó.
- Ân.
- Dấu vết chúa tể chiến đấu?
Bọn họ bắt đầu điều tra tình huống trong động quật.
Kỷ Ninh cũng ngẩng đầu nhìn vách đá, hắn nhận ra đạo của các chúa tể, tuy không phải kiếm đạo, cho dù đạo khác nhau cũng có điểm tương đồng, như Vạn Thần Đạo Quân ưa thích thể ngộ các loại đạo, thậm chí hắn cũng tìm hiểu qua kiếm đạo, cũng là bởi vì có thể xúc động lẫn nhau. Đây chính là ý cảnh đạo của chúa tể, tự nhiên không thể bỏ qua.
...
Vì vậy Kỷ Ninh và bốn tùy tùng tìm kiếm trong động quật.
Tô Vưu Cơ tu hành hỏa đạo, có thể từ trong hỏa đạo tu hành ảo thuật đạo! Chúa tể áo trắng là quang minh đạo nhưng cực kỳ am hiểu ảo thuật! Ảo thuật cũng không phải đặc quyền của người tu hành tâm lực.
- Lợi hại, quá lợi hại, đại quang minh, đại tự tại, ảo thuật còn có thể không tưởng tượng nổi như thế?
Tô Vưu Cơ hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, truyền thừa của nàng từ Phi Tiên Thánh Quân, tuyệt đối là người trong nghề mị hoặc ảo thuật nhưng kém xa vị chúa tể áo trắng, thi thể chúa tể áo trắng sau khi chết còn có thể dẫn động ảo thuật một cách không tưởng tượng nổi như thế.
- Chủ nhân, chủ nhân, ngươi mau tới đây.
Tô Vưu Cơ tìm hiểu hơn năm tháng liền la lên.
- Ân?
Kỷ Ninh đang khoanh chân ngồi trước vách đá, quay đầu nhìn về phía Tô Vưu Cơ.
Trong động quật vô cùng tĩnh, Đan Bảo, Na Á Đạo Quân, Hung Hỏa Đạo Quân đang cảm thụ ảo diệu đạo của chúa tể, Tô Vưu Cơ kêu gọi làm bọn họ ngạc nhiên quay đầu lại, Tô Vưu Cơ đang kích động nhìn sang Kỷ Ninh.
- Vưu Cơ, như thế nào?
Kỷ Ninh đứng dậy đi về phía Tô Vưu Cơ.
- Vị chúa tể áo trắng này quá lợi hại, quả thực, quả thực...
Tô Vưu Cơ kích động, nói:
- Chủ nhân ngươi nhất định phải tới cảm thụ cảm giác.
- Chúa tể đương nhiên lợi hại.
Kỷ Ninh nói:
- Tới gần thi thể chúa tể áo trắng sẽ bị ảo thuật ảnh hưởng, cho nên mới cho ngươi đi tìm hiểu.
- Không phải!
Tô Vưu Cơ liền lắc đầu, nói:
- Chủ nhân, có lẽ ngươi không có tiếp tục tới gần vị chúa tể vĩ đại này ah?
- Không có.
Kỷ Ninh lắc đầu, hắn chỉ vừa tới gần đã cảm giác được ảo thuật ảnh hưởng nên giữ khoảng cách.
- Chủ nhân ngươi tiếp tục tới gần sẽ biết rõ.
Tô Vưu Cơ liền nói:
- Cách hắn khoảng cách càng gần, ảo thuật sẽ càng ngày càng thần kỳ, sư tôn ‘Phi Tiên Thánh Quân’ của ta am hiểu mị hoặc khống chế, cũng cực am hiểu ảo thuật, ngươi biết ảo thuật cực hạn là cái gì không?
- Cực hạn?
Kỷ Ninh nhíu mày.
- Ảo thuật cực hạn. . . Chính là chân thật!
Trong mắt Tô Vưu Cơ mang theo kích động và hướng tới:
- Nhất niệm thành huyễn, chân thật hư ảo không có gì khác nhau, khi đó ảo thuật đạt tới ảnh giới không thể tưởng tượng nổi, Vĩnh Hằng Đế Quân bình thường trúng ảo thuật đều không phân rõ đâu là hư ảo đâu là chân thật, dễ dàng vứt bỏ tánh mạng. Ta cho rằng ảo thuật của chúa tể áo trắng đã đạt tới cảnh giới như vậy.
Sắc mặt Kỷ Ninh biến hóa.
Ảo thuật cực hạn? Chân thật? Nếu như không thể phân rõ hư ảo và chân thật đúng là dễ chết đấy.
- Ta càng tới gần hắn, ảo thuật lại càng chân thật.
Tô Vưu Cơ nói:
- Tuy vị chúa tể vĩ đại này chết đi, thi thể của hắn tự thi triển ảo cảnh. Có lẽ có thể phỏng đoán khi hắn còn sống ảo thuật đáng sợ đến bực nào. Thực lực của ta tương đối thấp, không có cách nào tới gần. Chủ nhân mạnh hơn ta nhiều, nhất định có thể tới càng gần, chắc hẳn có thể cảm nhận được ảo cảng càng chân thật. Hơn nữa vị chúa tể này đã chết, ảo cảnh cũng không có bao nhiêu uy hiếp.
- Chủ nhân, ngươi thử một chút đi.
Tô Vưu Cơ chờ đợi nhìn Kỷ Ninh.
- Chân thật sao?
Kỷ Ninh cũng có chút chờ mong.
- Chủ nhân cảm thụ đi, nhất định phải giảng cho ta nghe ah, ta hiện tại cảm thụ ảo thuật đã có thể so sánh với thành tựu cao nhất của sư phụ ta Phi Tiên Thánh Quân, càng lợi hại thì sao?
Tô Vưu Cơ cảm khái, nói:
- May mắn không có tính công kích.
Một cường giả am hiểu ảo thuật dựa vào ảo thuật mê hoặc đối thủ.
Về sau chính là một kích giết địch!
Chúa tể áo trắng chết đi dẫn phát ảo thuật, thực sự có thể mê hoặc đám người Tô Vưu Cơ, hắn dù sao cũng chết rồi, sẽ không chủ động tới giết Tô Vưu Cơ.
- Ta thử xem xem.
Kỷ Ninh tới gần chúa tể áo trắng.
. . .
Kỷ Ninh đi tới gần, dần dần xâm nhập vào trong ảo thuật, tràng cảnh chân thật chung quanh dần hư ảo, bắt đầu ảnh hưởng Kỷ Ninh, tuy Kỷ Ninh đột phá đến Đạo Quân nhị bộ, thanh hoa vụ khí chi lực càng tinh thuần, hồn phách tự nhiên mạnh hơn Đạo Quân tứ bộ một đoạn. Tăng thêm tâm lực của hắn tới biên giới tầng thứ sáu, ngăn cản ảo thuật rất mạnh.
- Lợi hại.
Kỷ Ninh tiến tới từng bước.
Chung quanh chân thật càng thêm hư ảo, mà tràng cảnh hư ảo càng chân thật.
Thậm chí bên cạnh xuất hiện một ít mỹ nữ. Xuất hiện chút ít bảo vật hiếm quý, xuất hiện ma đầu tà ác...
- Ta vậy mà không nhìn thấy chân thật.
Kỷ Ninh vô cùng thanh tỉnh, hắn không nhìn thấy động quật bên cạnh đâu nữa, chung quanh hắn là tràng cảnh hư ảo, một đám mỹ nữ xinh đẹp đang rót rượu dâng món ngon.
- Phá.
Đạo tâm Kỷ Ninh không thể rung chuyển, cưỡng ép phá vỡ ảo cảnh.
Hắn tiến lên từng bước, ảo cảnh lại ập tới, hơn nữa càng thêm khó chơi.
- Nếu như chém giết trong chân thật, ảo cảnh như thế có thể ảnh hưởng tới ta trong tích tắc, trong tích tắc này trong chém giết sinh tử, sợ rằng ta đã bị đánh bại, thậm chí lấy tính mạng của ta.