Ở xung quanh hắn toàn là người, những loài có thể biến thành người không nghi ngờ chính là đại yêu!
Bản thân hắn đi ra ngoài lần này cũng mang theo rất nhiều vật phẩm, yêu thạch là một trong số đó. Yêu thạch...là một loại đá tự nhiên đặc biệt, một khi nó cảm ứng được yêu khí sẽ liền phát sáng nóng rực lên. Như một số thành thị khổng lồ giống 'Tây Phủ thành', ở cửa thành đều treo Kính Chiếu Yêu đó. Kính Chiếu Yêu chính là làm từ yêu thạch đã trải qua đánh bóng, chỉ cần bọn yêu quái tới gần là Kính Chiếu Yêu sẽ phát ra hào quang.
Người có nhân khí, yêu dĩ nhiên cũng có yêu khí, khí ở đây chính là khí tức của sinh mệnh.
- Đạt!
- Đạt Lạp Thúc!
Bỗng nhiêu có vài tiếng kêu vang lên.
Đạt Lạp Thúc đang đứng cạnh Kỷ Ninh liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong đám người bị trói có hơn mười người đang gọi, thấy thế Đạt Lạp Thúc hiện lên vẻ lo lắng:
- Hắc Hổ, các ngươi làm sao mà bị trói ở đây?
Mười người này đều là người cùng bộ lạc với hắn.
- A Đạt, làm sao ngươi cũng tới chỗ này? Gã to lớn kia chính là đại yêu đấy! Nó đang định ăn tươi nuốt sống chúng ta đấy.
Một gã trong đám bị trói thất thanh kêu lên.
- Đại yêu?
Đạt Lạp Thúc kinh hãi.
Kỷ Ninh thì lại nhìn về phía xa xa, nơi gã cự hán mặc trọng giáp đang ngồi vây quanh bởi một đám giáp vệ. Nhìn Kỷ trên miệng gã này còn có thể thấy được cả vết máu, trên mặt hắn hiện lên vẻ thỏa mãn ngồi nhấm nháp. Điều này làm sát ý trong lòng Kỷ Ninh lên cao.
Thì ra yêu thạch của ta cảm ứng được đại yêu chính là hắn! Đông Sơn trạch có mười hai con đại yêu, không biết nó là con nào
- Câm miệng.
Một gã giáp vệ chạy qua chỗ đám người đang bị trói, điên cuồng đá vào họ.
- Tất cả im miệng cho ta.
- Đại yêu ngươi hại chết người cùng tộc ta lại còn bắt ta câm miệng?
- Lại còn đường đường là Thanh Giáp Vệ của Thiết Mộc tộc, các ngươi thật làm mất mặt Thiết Mộc tộc!
- Đá đi, đá chết chúng ta đi.
Đám người vừa bị đá điên cuồng kêu lên.
- Dừng tay.
Nam tử ngồi ở ghế đá quát với thanh âm ầm ầm nặng nề, giống như tiếng trâu kêu lên.
- Tên nào đá chết là ta liền ăn hết các ngươi.
Đám giáp vệ nhìn tên cự hán mặc trong giáp với vẻ không cam lòng nhưng cũng đành lui ra.
- Thủy Tê Vương!
Cầm đầu đám Thanh Giáp Vệ nói.
- Chúng ta đã bắt cho ngươi được năm trăm người. Huynh đệ chúng ta đều phải đi khắp nơi lùng bắt, được thế này là hết khả năng rồi. Ngươi trả lại công tử cho chúng ta thì chúng ta Thiết Mộc tộc sẽ coi việc này chưa từng xảy ra, không làm ầm ĩ lên. Thủy Tê Vương...Ngươi phải biết, ngươi sẽ không chịu nổi lửa giận của Thiết Mộc tộc đâu.
Xa xa hai gã Thanh Giáp Vệ thấy Kỷ Ninh sáng cả mắt lên.
Thủy Tê Vương?
Trong Đông Sơn trạch có mười hai con đại yêu, Thủy Tê Vương (tê giác nước) chính là một trong số đó, nó đúng là đại yêu đạt Tiên Thiên sinh linh sơ kỳ!
- Tiên Thiên sinh linh sơ kỳ?
Kỷ Ninh ẩn hiện trong mắt đầy sát ý.
Loại đại yêu có thực lực cỡ này ta đã tìm rất lâu rồi, thật đúng là tìm mòn gót sắt vẫn không thấy, tìm được nó ở đây thật không uổng công!
Thủy Tê Vương liếc mắt nhìn tên giáp vệ đầu hói, đưa bàn tay to như cái quạt hương bồ nhấc một thanh niên bị trói đặt lên đùi hắn. Thanh niên kia trên đùi hắn lúc này như một đứa trẻ không có sức phản kháng chỉ có thể kêu lên đau đớn:
- Thủy Tê Vương vĩ đại. Ta đã phái thuộc hạ đi bắt người rồi, rất nhanh sẽ đủ một ngàn người thôi. Tính cả mười chín người lúc trước ngươi đã ăn lại thêm hai tên này vậy là tổng cộng đã bắt được năm trăm tám mươi ba người.
- Yên tâm.
Thanh âm Thủy Tê Vương trầm thấp hùng hậu.
- Thủy Tê Vương ta nói được làm được, chờ sau khi bắt đủ một ngàn người sẽ thả ngươi đi.
- Tên hói đầu!
Thủy Tê Vương trừng mắt lên nhìn tên giáp vệ hói đầu.
- Đừng đem Thiết Mộc tộc ra dọa ta, ở Đông Sơn đại trạch này mỗi năm chết không biết bao nhiêu đệ tử Thiết Mộc tộc và Kỷ tộc. Các ngươi một khi đến Đông Sơn trạch mạo hiểm thì xem như sống chết do số. Cho dù tên nhóc này địa vị tại Thiết Mộc tộc cực kỳ cao nhưng chỉ cần ta giết sạch các ngươi thì không biết đến khi nào Thiết Mộc tộc mới biết các ngươi đã chết, lại càng không thể tra ra ai là người ra tay.
Đám Thanh Giáp Vệ chỉ có thể nhịn lấy mà thôi.
Thủy Tê Vương cười ha ha rồi vung tay hất công tử của Thiết Mộc tộc xuống mặt đất.
- Các ngươi mau đi bắt người đi còn chờ gì nữa!
Công tử Thiết Mộc tộc đang nằm dưới đất tức giận quát to.
- Thưa công tử, nhưng mà….
Gã giáp vệ hói đầu lo lắng nói:
- Chúng ta gần như đã bắt hết những kẻ đánh cá ở Đông Sơn trạch rồi, chỉ có thể bắt được một ít, tiếp tục bắt hơn bốn trăm người nữa thì rất khó.
Công tử Thiết Mộc tộc đang nằm trên mặt đất tức giận quát.
- Thì tìm một bộ lạc nào đó giết sạch những người phản kháng, còn lại toàn bộ đưa về đây, một bộ lạc chẳng lẽ không kiếm đủ trăm người sao?
- Tàn sát bộ lạc?
Gã hói đầu ngẩn ra.
- Sợ cái gì?
Công tử Thiết Mộc tộc lại quát.
- Nếu sợ thì đi sang lãnh địa của Kỷ tộc rồi tìm một bộ lạc giết sạch những ai phản kháng rồi bắt người về đây.
Giáp vệ đầu hói cắn răng.
- Tuân lệnh!
Nếu như hai thế lực lớn khai chiến hoặc được lệnh chủ nhân thì bọn họ chắc chắn tàn sát không nương tay. Nhưng lúc này chỉ vì một Đại Yêu mà đi tàn sát bắt bớ nhân tộc… điều này khiến đám Giáp Vệ vũ dũng cảm thấy vô cùng sỉ nhục.
- Ha ha….
Thủy Tê Vương cười to như sấm.
- Tốt, tốt lắm, chỉ cần đủ một ngàn người ta lập tức thả ngươi.
- Chà…
Thủy Tê Vương khẽ liếm môi.
- Vừa rồi mới ăn một người bây giờ lại tiếp tục đói rồi, nên ăn tiếp ai đây?
Thủy Tê Vương vừa nói xong liền đưa mắt nhìn bốn phía, lúc này ánh mắt đám người đang bị bắt trói trở nên vô cùng sợ hãi.
Lúc trước bọn họ đã thấy cảnh Thủy Tê Vương xé xác ăn thịt người. Chết bọn hắn không sợ nhưng nghĩ đến bản thân mình bị xé ra từng mạnh làm thịt… quả thật đúng như đang ở địa ngục.
- Hả?
Ánh mắt Thủy Tê Vương bỗng dừng lại trên người Kỷ Ninh sau đó hai mắt sáng lên.
- Ồ tên thiếu niên nhân loại này làn da trắng mịn sạch sẽ, tuổi lại còn nhỏ nhất định rất thơm ngon. Nhanh! Người đâu đưa hắn đến đây.
Vừa nói xong khóe miệng hắn đã chảy đầy nước miếng.
- Công tử….
Đạp Lạp Thúc lo lắng nhìn Kỷ Ninh, lúc này mười tên Thanh Giáp Vệ đã trông thấy Kỷ Ninh.