- Dạ.
Kỷ Cửu Hỏa, Kỷ Ninh cùng đáp lời rồi đi theo Bắc Sơn Bách Vi vào phòng.
Trong phòng có một cái bàn, trên bàn có hai quyển trục. Chữ viết ở hai quyền trục đều giống nhau y hệt, đều là văn bản khế ước chuyển nhượng.
Ở trên có ghi lại chi tiết toàn bộ quyền hạn nghĩa vụ, cách thức bảo vệ Kỷ tộc.
- Đưa Thần Tử Lệnh Vạn Kiếp thành ra, đóng dấu lên đây. Hơn nữa, hai người các ngươi đều phải ghi tên mình lên quyển trục này. Bắc Sơn Bách Vi nói. Phủ An Thiền Hầu chúng ta đã đóng dấu trước rồi, chỉ còn các ngươi thôi.
Kỷ Ninh, Kỷ Cửu Hỏa nhìn nhau.
Cả hai đều không do dự chút nào Kỷ tên mình và con dấu lên hai quyển trục.
- Một quyển thuộc về các ngươi, một quyển thuộc về phủ An Thiền Hầu. Bắc Sơn Bách Vi nói. Những thứ này đều là quy củ đã định từ xưa.
Kỷ Cửu Hỏa liền cười nói:
- Kỷ tộc ta cực kỳ vui mừng khi vượt qua được đại nạn lần này. Mỏ quặng nguyên thạch này. Bảy phần sẽ thuộc về Hầu phủ. Kỷ tộc ta cũng chỉ nhận một phần. Kỷ tộc ta nguyện ý đưa hai phần tặng công tử. Gọi là cảm tạ ơn cứu Kỷ tộc ta.
Dù sao thì Kỷ Cửu Hỏa cũng là lão già sống bốn trăm năm nên cũng rất biết cách sống.
Hắn rất hiểu.
Ở bên ngoài có thể nói là ba phần mỏ quặng nguyên thạch thuộc về Kỷ tộc. Nhưng thông thường vẫn sẽ có áp bức ngầm nào đó. Chi bằng đưa luôn cho một nhân vật lớn, sau này lại có thể nhờ vả vài chuyện khác.
- Không cần.
Bắc Sơn Bách Vi cười nói.
- Ta mới gặp đã quen Kỷ Ninh. Nên ngươi có thể yên tâm, sẽ không có ai ép buộc gì về chuyện mỏ quặng nguyên thạc này. Dù sao thì cũng là bằng hữu của ta, ai dám cướp đoạt?
Bằng hữu?
Kỷ Ninh cảm thấy ấm áp trong lòng.
- Ta sẽ bố trí quân sĩ tới đây khai thác mỏ quặng nguyên thạch.
Bắc Sơn Bách Vi nói.
- Đến lúc đó, Kỷ tộc ngươi phải bố trí những người này đi đào khoáng. Có thể giao luôn nguyên thạch cho đám quân sĩ.
- Được.
Kỷ Cửu Hỏa gật đầu liên tục.
- Ừ.
Bắc Sơn Bách Vi gật đầu nhẹ.
Kỷ Cửu Hỏa nhìn ra đối phương còn muốn nói gì đó với Kỷ Ninh nên liền nói:
- Nếu không còn việc gì nữa thì ta sẽ ra ngoài trước. Rồi lập tức lui xuống.
Trong phòng chỉ còn lại Kỷ Ninh, Bắc Sơn Bách Vi và hai cô hầu gái.
- Kỷ Ninh.
Bắc Sơn Bách Vi nói.
- Ngươi ở Kỷ tộc mà còn có thành tựu như thế này. Thiên tư của ngươi còn vượt xa tên Tuyết Hồng Y kia. Ta khuyên ngươi đừng ở mãi nơi nhỏ bé này. Ngươi thuộc về vùng trời cao xa hơn nhiều. Sau này ngươi nhất định sẽ là một nhân vật quan trọng trong quận An Thiền.
Kỷ Ninh liền nói:
- Công tử Bách Vi quá khen. Có điều không bao lâu nữa ta cũng sẽ đi lưu lạc bên ngoài.
- Ừ.
Bắc Sơn Bách Vi gật đầu.
Kỷ Ninh vẫn còn một điều khó hiểu. Kỷ Ninh nói:
- Xin hỏi công tử, làm sao người có thể tới Kỷ tộc ta nhanh như vậy được. Chỉ riêng việc tin tức về mỏ quặng nguyên thạch này truyền tới phủ An Thiền Hầu cũng đã tốn rất nhiều thời gian rồi.
- Lần này, nếu không có sứ giả An Thiền Hầu tới thì chỉ sợ Kỷ tộc đã gặp phải phiền toái lớn.
- Ha ha ha.
Bắc Sơn Bách Vi nở nụ cười.
- Ngươi có biết thứ gì tạo ra mỏ quặng nguyên thạch này không?
- Điều này?
Kỷ Ninh lắc đầu khó hiểu.
Bắc Sơn Bách Vi cười nói:
- Mỏ quặng nguyên thạch này được tạo ra là do có một Nguyên Thần đạo nhân bế quan tiềm tu ở đây, bày ra một đại trận hấp thu ngưng tụ nguyên lực trời đất vô tận ở xung quanh. Cuối cùng mới hình thành một mỏ quặng nguyên thạch lớn như vậy. Mà vị Nguyên Thần đạo nhân kia cũng đã đột phá trở thành Địa Tiên rồi.
- Địa Tiên?
Kỷ Ninh hơi kinh ngạc. Hóa ra gian nhà đá kia là của vị Địa Tiên.
- Vị địa tiên kia chính là Hỏa Long tiên nhân.
Bắc Sơn Bách Vi nói. Sau khi hắn đột phá, phủ An Thiền Hầu chúng ta liền mời tới dùng tiệc tẩy trần. Rất nhanh, cha ta đã biết được ở đây có một mỏ quặng nguyên thạch, cũng biết được nó ở trong lãnh địa của Kỷ tộc. Cho nên mới phái ta tới đây ký kết khế ước với Kỷ tộc ngươi.
Kỷ Ninh giật mình.
Hóa ra việc này không phải do Kỷ tộc bẩm báo mà là phủ An Thiền Hầu đã sớm biết được. Thảo nào họ tới nhanh như vậy.
- Tốt rồi, mọi việc đã giải quyết xong rồi. Ta cũng không ở lại đây. Nếu Kỷ huynh tới An Thiền Thành thì nhất định phải gặp ta đấy. Ta sẽ làm tốt vai trò chủ nhà.
Bắc Sơn Bách Vi cười.
- Nhất định sẽ tới.
Kỷ Ninh đáp.
Minh Long Tỏa Thiên Trận trên Ngưu Giác Sơn cũng được thu vào. Toàn bộ người Kỷ tộc ngẩng đầu lên nhìn chân trời phía xa. Chiến thuyền kia đã rời đi, chỉ để lại tám gã quân sĩ Tử Phủ tu sĩ ở lại.
- Khụ.
Kỷ Nhất Xuyên vốn đang khí thế mạnh mẽ, bỗng nhiên suy nhược hắn đi, sắc mặt tái mét, lại còn ho khan từng hồi.
- Phụ thân.
Kỷ Ninh quay đầu nhìn về phía cha mình.
Kỷ Nhất Xuyên ho khan, sắc mặt tái nhợt. Thấy vẻ mặt con trai lo lắng, hắn không khỏi gắng cười nói:
- Bởi vì lúc trước ta thi triển cấm thuật quá nhiều lần. Vì thế Tử Phủ của ta càng ngày càng tàn lụi, vừa rồi đã sụp đổ hoàn toàn. Cho nên thân thể ta mới yếu như vậy.
- Nhiều lần thi triển cấm thuật?
Kỷ Ninh hơi kinh ngạc.
- Phụ thân, vậy người…
- Ha ha ha.
Kỷ Nhất Xuyên cười vui sướng, vuốt đầu Kỷ Ninh. Trận chiến này chính là trận chiến cuối cùng của ta. Lúc trận chiến kết thúc là lúc ta trở thành phế nhân. Một khi đã như vậy thì cứ thi triển nhiều lần cấm thuật thôi.
Sắc mặt Kỷ Ninh biến đổi.
Cấm thuật đều là những thuật để lại thương tổn cực kỳ lớn với thân thể. Dùng thân thể, thậm chí là cả tuổi thọ để bộc phát thực lực vượt xa lúc bình thường.
- Nhất Xuyên, thân thể của ngươi làm sao?
Sắc mặt của Kỷ Cửu Hỏa cũng thay đổi.
- Chắc chỉ có thể sống được một tháng nữa.
Kỷ Nhất Xuyên nói.
- Một tháng!
Trong nháy mắt, Kỷ Ninh tái mét mặt không còn một chút huyết sắc nào.
Tại sao.
Tại sao lại có thể như vậy? Rõ ràng mình đã nhanh chóng trở về rồi. Tại sao vẫn còn ra nông nỗi này?
- Kỷ Ninh.
Kỷ Nhất Xuyên nhìn con trai. Con đã thấy qua rất nhiều cảnh sống chết rồi. Chẳng lẽ lại chưa nhìn thấu sao? Với ta mà nói, trở thành một phế nhân sống lâu đúng là tra tấn. Ta chỉ ước nguyện có được một trận chiến huy hoàng, một cái chết chói lọi Đó mới là kết cục ta muốn.
Người Kỷ Ninh hơi run.
- Hơn nữa, mẫu thân con đã chờ ta quá lâu rồi. Ta nên đi bồi tiếp cho nàng. Kỷ Nhất Xuyên nhìn kỹ con mình. Điều vướng bận duy nhất trong lòng ta sau khi mẫu thân con chết chính là con. Mà hiện tại con đã không cần ta bảo vệ rồi. Con đã có thể thực sự vươn tới những nơi trời đất to lớn hơn.