Bởi vì lúc trước Kỷ Ninh tu luyện Kim Tượng Thần Thông đến mức tận cùng, thần thể có thể so sánh với đạo chi thần binh cực hạn. Đây là cực hạn của Thế Giới Cảnh. Cho nên sau khi thành Đạo Quân mới tu hành Kiếm Đạo Chi Thân, sau khi tu hành tới cực hạn thì thân thể sánh ngang vĩnh hằng pháp bảo cực hạn. Hiển nhiên cường giả chém giết, muốn sống lâu phải phòng ngự tốt.
Phòng các loại nguy hiểm.
Phòng các công kích âm hiểm của địch nhân.
Chỉ cần thần thể có thể kháng, sinh cơ sẽ tăng nhiều. Dù sao những Đạo Quân tứ bộ kia có thủ đoạn cường đại khó lường, sau khi tìm hiểu đạo tới tận cùng sẽ có uy năng vô cùng đáng sợ.
. . .
Thời gian trôi qua.
Đảo mắt đã qua mười hai năm.
Bắc Minh động phủ, hai người Đan Bảo và Tô Vưu Cơ đều đi tu hành, bọn họ lưu lại pháp thân chờ đợi Kỷ Ninh xuất quan.
- Chủ nhân thành tựu Đạo Quân cũng thật lâu, tại sao vẫn không đi ra?
Đan Bảo nghi hoặc buồn bực nói:
- Đã qua mười hai năm, Thiên Nhất Đạo Quân cũng hỏi qua, hai chúng ta cũng ngây ngốc ở đây suốt mười hai năm rồi.
- Chẳng phải mười hai năm sao, không phải bản tôn của ngươi đang ở trong động phủ tu hành sao?
Tô Vưu Cơ nói:
- Cho dù qua một ngàn năm một vạn năm, ngươi cũng phải chờ.
- Dạ dạ, ta chỉ nói thầm mà thôi.
Đan Bảo liền nói:
- Thành Đạo Quân, đột phá cũng xuất quan nhanh thôi, chủ nhân chúng qua bế quan quá lâu.
- Cũng phải!
Tô Vưu Cơ gật đầu, nói:
- Thật là lâu.
Bỗng nhiên ——
Oanh!
Lúc này khí tức kiếm đạo vô cùng đáng sợ lao ra, trận pháp cấm chế của Bắc Minh động phủ ngăn cách tất cả khí tức, ngoại giới không cách nào dò xét. Khí tức kiếm đạo này cao cao tại thượng, mãnh liệt và lăng lệ ác liệt, làm cho Tô Vưu Cơ, Đan Bảo chỉ cảm thụ liền run rẩy, bọn họ không dám sinh ra ý niệm trong đầu, nội tâm chỉ có sợ hãi mà thôi.
Thật đáng sợ, khí tức kiếm đạo này ngưng tụ thành kiếm ý, sợ rằng một đạo kiếm ý có thể chôn vùi hai chúng ta.
- Kiếm đạo này, kiếm đạo này...
Hai người bọn họ vô cùng kinh hãi.
Qua hồi lâu.
Hai người bọn họ còn chưa kịp bình tĩnh trở lại, cửa động phủ mở ra, một thân ảnh áo trắng vác thần kiếm màu đen đi ra ngoài.
- Chủ nhân.
Hai người bọn họ đều đứng lên.
- Chủ nhân, ngươi. . .
Tô Vưu Cơ nhìn khí tức Kỷ Ninh, dường như không quá giống khí tức Đạo Quân nhất bộ.
- Sau khi trở thành Đạo Quân có rất nhiều cảm ngộ, vì vậy liền tu luyện thêm một ít thời gian, không nghĩ tới trực tiếp đột phá đến Đạo Quân nhị bộ.
Kỷ Ninh nói thẳng.
- Đạo Quân nhị bộ?
Tô Vưu Cơ, Đan Bảo vô cùng giật mình.
Kỷ Ninh có chút hổ thẹn.
Muốn lừa gạt thì phải lừa gạt tất cả người tu hành khác, như vậy mới là an toàn nhất. Kỷ Ninh cảm giác trong tối tăm mình ngụy trang thành Đạo Quân nhị là tốt nhất, con đường tu hành cũng an toàn hơn.
- Chủ nhân ngươi nói từ Đạo Quân nhất bộ đến Đạo Quân nhị bộ chỉ cần thời gian ngàn năm, không nghĩ tới chủ nhân ngươi tu hành nhanh như vậy.
Tô Vưu Cơ hưng phấn không nhỏ, nói:
- Chủ nhân đúng là khó lường.
- Tốt, những chuyện này không nên truyền ra ngoài.
Kỷ Ninh nói ra, đồng thời Kỷ Ninh ngẩng đầu nhìn lên không trung, tâm niệm vừa động, trận pháp của Bắc Minh động phủ cũng hủy bỏ.
Sau khi trận pháp Bắc Minh động phủ rút điThiên Nhất Đạo Quân, Ngự Đấu Đạo Quân đã biết rõ.
- Kỷ Ninh, ngươi có thể đột phá, chúc mừng.
Một đạo thần niệm quét qua, đồng thời truyền âm cười nói:
- Ồ, khí tức của ngươi? Chẳng lẽ ngươi thành Đạo Quân nhị bộ?
Chỉ một lát sau.
Đám người Thiên Nhất Đạo Quân, Ngự Đấu Đạo Quân, Ngư Xán Đạo Quân lúc này đi tới động phủ của Bắc Minh, bọn họ sợ hãi thán phục nhìn Kỷ Ninh.
- Tại sao các ngươi lại có bộ dạng như vậy?
Kỷ Ninh liền nói.
- Trong ngàn năm từ Đạo Quân nhất bộ đột phá đến Đạo Quân nhị bộ, chúng ta từng nghe qua truyền thuyết này.
Thiên Nhất Đạo Quân cười tủm tỉm nhìn Kỷ Ninh, nói:
- Hôm nay xem như tận mắt nhìn thấy, Ngư Xán, nhìn thấy cái gì gọi là yêu nghiệt chưa.
Ngư Xán Đạo Quân nhìn Kỷ Ninh, gật gật đầu và ân một tiếng.
Kỷ Ninh ngẩng đầu nhìn bầu trời tối tăm lu mờ bị cuồng phong che khuất, nói ra:
- Thiên Nhất đại ca, Thanh Phong Thánh chủ lợi hại cỡ nào, hắn có thiếu hụt và nhược điểm gì, ngươi và hắn kết oán vô số năm tháng, có lẽ ngươi biết rõ hắn nhất. Kính xin Thiên Nhất đại ca nói cho ta biết tất cả.
- Hắn lợi hại hại và thiếu hụt nhất sao?
Thiên Nhất Đạo Quân nghi hoặc nhìn Kỷ Ninh, nói:
- Ngươi muốn làm gì vậy?
Kỷ Ninh có phần tinh đồ của Mang Nhai quốc đưa cho, trên đó có ghi lại Đạo Quân ở các cương vực, cũng ghi lại Thanh Phong Thánh chủ, trong ghi lại cũng tương đối kỹ càng, từ những ghi chép kia mà nhìn, Kỷ Ninh cảm giác mình hoàn toàn có thể dánh với Thanh Phong Thánh chủ một trận! Nhưng cuối cùng Thiên Nhất Đạo Quân và Thanh Phong Thánh chủ kết thù với nhau lâu như thế, chỉ sợ hắn biết rõ còn nhiều hơn ghi chép.
Đại chiến như thế, chuẩn bị càng chu toàn một ít càng tốt.
- Ngươi. . .
Ngự Đấu Đạo Quân bên cạnh nhíu mày, bỗng nhiên giật mình nhìn Kỷ Ninh, nói:
- Ngươi chuẩn bị đại chiến với Thanh Phong Thánh chủ một trận?
- Cái gì?
Ngư Xán, Thiên Nhất và Đan Bảo cùng Tô Vưu Cơ bên cạnh Kỷ Ninh cũng giật mình.
Kỷ Ninh kinh ngạc nhìn Ngự Đấu Đạo Quân, gật đầu nói:
- Ngự Đấu đại ca suy diễn quả thật lợi hại, đúng thế, thực lực của ta hiện tại đại tiến, đang muốn đại chiến với Thanh Phong Thánh chủ để xem thế nào.
- Ngươi, ngươi là Đạo Quân nhị bộ mà?
Thiên Nhất Đạo Quân vội vàng nói:
- Ngươi cuồng vọng muốn đấu với Thanh Phong một trận chiến? Thực lực của hắn không thua kém gì ta, cho dù Ngự Đấu là Đạo Quân tứ bộ, thực lực cũng yếu hơn Thanh Phong Thánh chủ một bậc, ngươi từ Thế Giới Cảnh liên tiếp đột phá đến Đạo Quân nhị bộ liền cho rằng mình vô địch? Kỷ Ninh, không phải đại ca nói ngươi,trong cương vực mênh mông, tuyệt đối phải cẩn thận, cuồng vọng mù quáng dễ dàng chết lắm đấy.
Thiên Nhất Đạo Quân rất vội vàng..
Huynh đệ nhà mình nổi điên sao?
- Đại ca.
Kỷ Ninh cũng không nhiều giải thích, nói:
- Tiếp ta một chiêu!
- Ân?
Thiên Nhất Đạo Quân nhìn Kỷ Ninh, lập tức gật đầu nói:
- Cũng tốt, ngươi ra tay đi, ta muốn xem ngươi mạnh cỡ nào.
Hô.
Kỷ Ninh hư không tiêu thất..
Thiên Nhất Đạo Quân lúc trước bình tĩnh cũng phải biến sắc.
Xíu...
Xíu...
Xíu...
Xíu...
Từng bóng kiếm từ khắp bốn phương tám hướng đánh tới, trực tiếp đâm vào Thiên Nhất Đạo Quân, mỗi một đạo bóng kiếm đều mạnh tới đáng sợ.