Ầm!
Rất nhiều tin tức nhanh chóng tràn vào trong thần hồn.
Thời gian trôi qua, mặt trời lên rồi lặn xuống. Phải qua một đêm, mặt trời ở phương xa đã xuất hiện hơn một nửa tại chân trời thì Kỷ Ninh mới tỉnh lại.
- Tiễn thuật thật mạnh.
Kỷ Ninh lẩm bẩm tự bảo.
Rung động.
Hoàn toàn rung động, theo mô tả của 'hâu nghệ tiễn thuật', nếu quả thật có thể tu luyện tới cực hạn thì có thể đạt tới cảnh giới 'hậu nghệ', có được đại thần thông tuyệt thế của thượng cổ đại thần năm xưa sáng tạo ra, mũi tên bắn ra cực kỳ đáng sợ, thậm chí uy năng còn trên cả 'đệ lục chuyển trích tinh thủ!
Nếu như quyết tâm tu luyện tới mức Thiên Thần cực hạn thì một mũi tên bắn ra, Thiên Thần có thể đánh trọng thương chân thần, thậm chí kích sát chân thần! “hậu nghệ tiễn thuật” này đại thành sở dĩ có uy lực khoa trương như vậy cũng có nguyên nhân.
Thứ nhất môn tuyệt thế tiễn thuật này tiêu hao tâm lực rất lớn, nếu như tu luyện tới đại thành thì dù là Thiên Thần chỉ sợ rằng khi bắn năm ba tiễn xong, tâm thần cũng cực kỳ mỏi mệt không thể bắn ra tiếp nữa. Còn 'trích tinh thủ' Kỷ Ninh có thể thoải mái chém giết mà không phải hao tổn chút tâm thần nào.
Thứ hai, môn tiễn thuật này yêu cầu về mũi tên rất cao, đặc biệt với phần mũi, uy nâng đáng sợ nhất của hậu nghệ tiễn thuật thâm chí diệt sát chân thần thì phải biết uy năng ký phụ trên mũi tên, nếu chất gỗ không đủ thì uy năng có thể làm cho mũi tên hỏng mất.
Cho nên muốn thi triển tiễn thuật ngoài cung tốt còn phải đặc biệt chế tạo mũi tên cực kỳ lợi hại.
Có cung phải có mũi tên.
Đấy là chỉ nói tới mấy mũi tên, nếu mà tiễn thuật bắn ra trăm tên hoặc bắn ra vạn tên cũng không phải là khó, nếu vậy thì tiêu hao 'tâm lực' tác động tới đầu mũi tên lại càng lớn.
Mới sáng sớm.
- Sư thúc.
- Sư thúc.
- Sư tổ.
Nhũng tiếng hô thành kính vang lên, Kỷ Ninh đi tới của động tà nguyệt tam tinh ở Phương Thốn Sơn. Hắn lấy cây chổi, bắt đầu tự tay quét đường.
Loạt xoạt loạt xoạt nhũng chiếc lá rụng trên sơn đạo đều bị quét.
- Quái lạ.
- Sư tổ đích thân quét sơn đạo hả? Đây là khảo nghiệm tầng thứ nhất trong bí tịch thần tiên cung sao.
- Đùng nói là tầng thứ nhất thần tiên cung, có là tầng thứ chín của thần tiên cung thì sư tổ thích là tiến, đến khôi lỗi cấp chín mà sư tổ cũng có thể đánh bại dễ dàng.
- Nhưng đúng là đích thân sư tổ quét dọn, chúng ta không nhìn lầm chứ.
- Có lẽ sư tổ đang tìm hiểu thứ gì đó.
Hai đứa đạo đồng trông chừng tại cửa động kinh ngạc nhìn Kỷ Ninh quét đường, đồng thời truyền âm cho nhau đàm luận chuyện này. Hơn nữa chuyện này nhất định sẽ lan truyền nhanh chóng trong các đệ tử Phương Thốn Sơn.
...
Kỷ Ninh bình thản cúi đầu quét đường. Mỗi một lần khua chổi dường như tâm linh cũng được lau một lần.
Từng bậc từng bậc sơn đạo, Kỷ Ninh quét không dừng. Hắn quét chậm rãi tựa như đang hưởng thụ việc quét vậy.
Đến tận lúc xế chiều hắn mới quét xong.
- Hô! Quét xong rồi!
Lúc này Kỷ Ninh mới thanh tỉnh, nhưng ngay sau đó vươn thẳng người, tự thì thào với chính mình.
- Xem ra sư phụ bảo quét sơn đạo, nhổ cỏ cũng có những dụng ý khác.
- Đồ nhi.
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên bên tai.
Kỷ Ninh ngẩn người, đáp lại:
- Sư phụ!
Trên núi đã mấy năm rồi mà chưa bao giờ sư phụ trực tiếp truyền âm nói chuyện với mình.
- Sau khi ngươi học 'chúc long chi nhãn' hãy tới tìm ta.
Thanh âm kia lại vang lên bên tai.
- Vâng, sư phụ.
Kỷ Ninh cung kính đáp.
Kỷ Ninh nhanh chóng đi lên núi, trong lòng nảy mối nghi ngờ. Sư phụ muốn gặp mình? Thật là hiếm thấy, chẳng lẽ là... Mình phải xuất sư rồi sao?
Kỷ Ninh đến tam giới cung lấy toàn bản 'chúc long chi nhãn'.
Từ đó, kỳ ninh ở tam giới cung học ba môn, thứ tự là 'bát cửu huyền công', 'hậu nghệ tiễn thuật' cùng 'chúc long chi nhãn'.
Chỉ mỗi việc nhận truyền thừa chúc long chi nhãn' đã hao phí mất một ngày, đến ngày thứ hai Kỷ Ninh mới thanh tỉnh, sau đó đi tới đạo quán mà bồ đề lão tổ ở.
- Sư thúc.
Hai đạo đồng nhỏ tuổi trước của đạo quán cung kính hô lên.
Đạo đồng tên là 'thanh thủy' bước lên nói:
- Sư thúc. Sư tổ đã dặn dò để cho người đi thẳng vào trong.
Kỷ Ninh gật đau cười mỉm rồi bước luôn vào trong.
Trong đạo quán.
Có một bồ đoàn trơ trọi, một lão giã gầy gò mặc đạo bào rộng thùng thình đang ngồi, lão giã râu tóc bạc trắng nhưng không cho người đối diện cảm giác già nua. Kỷ Ninh cảm thụ được ý cảnh vô tận vĩnh hằng, lại cảm giác được sinh cơ vô tận bừng bừng. Bị ảnh hưởng từ sư phụ, tâm linh của hắn hoàn toàn tĩnh lặng.
- Sư phụ.
Kỳ ninh bước tới, cung kính hô lên.
- Ngồi đi.
Lão tổ nói.
Lúc này Kỷ Ninh mới chọn một chiếc bồ đoàn rồi khoanh chân ngồi xuống, lắng nghe lời chỉ bảo.
Lão tổ nhìn Kỷ Ninh rồi chậm rãi nói:
- Ngươi ở Phương Thốn Sơn ta đã được bao lâu?
- Đã được ba mươi nhăm năm, giờ sang năm thứ ba sáu.
Kỷ Ninh cung kính đáp.
- Ngươi đã học được bản lãnh gì?
Lão tổ hỏi.
- Đệ tử học bát cửu huyền công đã xong đệ tam chuyển! Lại thu luyện hậu nghệ tiễn thuật tới mức nhập môn, còn tu luyện chúc long chi nhãn đạt tới bản mệnh chúc quang đệ nhị trọng! Ba mươi năm qua đệ tử toàn tâm toàn ý tu luyện kiếm pháp, bây giờ đã hoàn thiện tam xích kiếm* thức thứ chín, học được khá nhiều môn kiếm thuật lợi hại khác nữa.
Kỷ Ninh cung kính trả lời.
Lão tổ gật đau:
- Trong người ngươi có nhiều bản lĩnh, so với lúc mới lên núi thì bây giờ cũng coi như thoát thai hoán cốt. Ngươi có ở lại Phương Thốn Sơn cũng không tiến bộ nhiều nữa. Tiếp theo ngươi phải xuống hồng trần mà tu luyện, chuẩn bị sẵn sàng cho 'thiên kiếp' tương lai. Bản lãnh ngươi như thế lại thêm truyền thưa của tam thọ huynh, thiên kiếp tương lai của ngươi không tầm thường, sẽ cực kỳ khó khăn.
- Đệ tử ghi nhớ.
Trong lòng Kỷ Ninh chợt hiểu ra.
Quả thật...
Không sai so với dự đoán của mình, xem ra phải xuất sư rồi.
- Bây giờ là lúc ngươi nên đi.
Lão tổ nhìn Kỷ Ninh.
- Lúc trước ta có nói, khi ngươi xuất sưt a sẽ cho ngươi hai thứ thật tốt.
Trong tâm Kỷ Ninh khẽ nhảy.
- Sau khi ngươi nhập môn ta vẫn thường quan sát ngươi để xem ngộ tính, tư chất, may mắn... Sau đó chế riêng cho ngươi một môn thần thông độn thuật gọi là 'cửu thiên yên phong' lão tổ nói.
Kỷ Ninh mùng rỡ.
Sáng tạo riêng cho mình sao?
Bây giờ mình đang thiếu một môn độn thuật, trước đây còn phải đi chọn trong thần tiên cung một môn độn thuật thật tốt, thế mà không ngờ sư phụ đã sắp xếp đâu vào đó, tự thân sáng tạo ra một môn thần thông độn thuật.