Sư đệ vừa mới lên núi, tỷ thí lần đầu đã chịu thiệt lớn thế này, mà đối thủ lại do hắn chọn thành ra hắn cũng cảm thấy xấu hổ lây, vội nói:
- Với kiếm pháp sư đệ vừa mới thi triển ra thì việc đánh bại khôi lỗi cấp ba cũng không vấn đề. Khôi lỗi cấp bốn cũng có chút hi vọng. Không biết sư đệ muốn chọn cái nào?
- Khôi lỗi cấp bốn.
Kỷ Ninh nói.
- Nếu không sư đệ cứ tạm thời nghỉ rồi đánh sau được không?
Ngân Nguyệt hỏi.
Kỷ Ninh lắc đầu cười:
- Ta bị thua trong nháy mắt trong trận chiến vừa rồi. Thần lực gần như chả mất mấy, vì thế không cần phải nghỉ đâu.
Ngân Nguyệt nhìn Kỷ Ninh, tươi cười, không khỏi thầm gật đầu. Người sư đệ này có tâm tính thật tuyệt vời. Mới lần đầu lên núi, tỷ thí thất bại lại bị người khác xem như thế mà không ngờ lại có thể bình tĩnh tới vậy.
- Được.
Ngân Nguyệt gật đầu, vung tay lên. Nơi giao chiến lại xuất hiện một con khôi lỗi màu đỏ lửa, trên cánh tay có bốn vòng tròn.
- Xem ra vị sư thúc Kỷ Ninh này cũng chỉ có thực lực bình thường thôi. Đối mặt với khôi lỗi cấp sáu mà không thể phản kháng nổi chút nào.
- Ừ, đúng là yếu quá.
- Yếu cái gì mà yếu. Lúc ngươi mới lên núi có đỡ nổi một chiêu của khôi lỗi cấp sáu không?
- Ta chỉ là một linh thú của chủ nhân. Mà Kỷ Ninh lại là đệ tử được lão tổ thu nhận. Ta còn phải gọi hắn một tiếng sư tổ đấy! Chẳng lẽ chúng ta lại giống nhau sao? Ta vừa mới lên núi cũng đã đánh bại được khôi lỗi cấp bốn rồi đó!
- Mau nhìn, bắt đầu rồi.
- Sư tổ tỷ thí cùng khôi lỗi cấp bốn.
Đám đệ tử trên Phương Thốn Sơn vẫn còn 'tâm tư ngưỡng mộ' với Kỷ Ninh, nhưng trên thực tế phát hiện ra Kỷ Ninh cũng không hơn gì bọn họ! Thậm chí nếu tính lúc mới lên núi thì Kỷ Ninh cũng chỉ ở tiêu chuẩn bình thường trong đám bọn họ.
Thật ra những đệ tử này. Có vài tên là đệ tử thân truyền của Chân Tiên, Thiên Thần. Cũng có không ít là thiên tài tuyệt thế hàng đầu được tìm ra trong những lần tuyển chọn. Cho dù là Hắc Thạch chân nhân, Cửu Tử chân nhân thì cũng chưa chắc đã được Chân Tiên, Thiên Thần chọn. Thế nên cứ suy ra là biết được tư chất cùng khả năng nhận thức của bọn họ.
Có vài người là đệ tử của Thiên Tiên!
Có vài tên là linh thú!
Có vài tên lại là tôi tớ của Thần Ma. Lúc mới lên núi, có kẻ cấp độ Vạn Tượng, cũng có kẻ cấp độ Nguyên Thần, thậm chí có cả cấp độ Phản Hư!
Một vài Thần Ma Phản Hư sống qua vô số năm tháng, cảnh giới thừa đủ cao nên việc đánh bại khôi lỗi cấp năm, cấp sáu cũng rất đỗi bình thường.
Tới cỡ là đệ tử của Thiên Tiên thì tư chất cũng phải được xếp vào hàng không tầm thường, hoàn toàn có thể ngang với tiêu chuẩn như Thương Ngô Thứu, Hắc Thạch chân nhân.
Cho nên những kẻ gọi Kỷ Ninh là 'sư thúc' 'sư tổ' trên Phương Thốn Sơn Sơn này đều có thể được coi là thiên tài tuyệt thế ở một thế giới lớn! Thậm chí có vài tên còn yêu nghiệt hơn nữa!
- Vị sư tổ này có kiếm pháp cũng không tệ, xem ra có thể đánh bại được khôi lỗi cấp bốn.
- Ừ, xem ra có thể đánh bại khôi lỗi cấp bốn, có điều cũng phải gắng gượng mới đánh được.
- Đúng là gắng gượng.
Đám đệ tử trên Phương Thốn Sơn đều bắt đầu đưa ra nhận định. Bọn họ không còn có bao nhiêu tôn kính với vị địa vị cực cao 'Kỷ Ninh' - đệ tử của lão tổ nữa.
Xẹt!
Một đường kiếm quang đâm vào ngực khôi lỗi tới một tấc thì không sâu thêm được nữa.
Khôi lỗi kia dừng lại, không hề nhúc nhích, nhìn Kỷ Ninh, nói giọng trầm thấp:
- Ngươi thắng.
Những khôi lỗi này có thân thể bất tử, tới cả Thần Ma Phản Hư chiến đấu với chúng mà còn không làm tổn thương được...cho nên chỉ cần có thể đấm vào tầng ngoài của khôi lỗi là đã tính thắng rồi.
- Hiện tại sư đệ có thể tới tầng bốn Thần Tiên Cung chọn một pháp môn.
Sư huynh Ngân Nguyệt cầm quạt lông trong tay mỉm cười đi tới, vung tay lên thu khôi lỗi cấp bốn lại.
Kỷ Ninh cười.
May là khi trước mình một giấc ngàn năm nên trụ cột kiếm pháp càng thêm vững chắc, kiếm pháp thi triển ra càng thêm huyền diệu khó đoán, thành ra mới có thể đánh bại khôi lỗi cấp bốn. Nếu không e là mình cũng chỉ có thể đánh bại được khôi lỗi cấp ba là cùng.
Việc này cũng đã nằm trog dự liệu. Dù sao ở đây cấm sử dụng thần thông bí thuật, mà mình thì lại dựa vào 'Trích Tinh Thủ' là chủ yếu nên dĩ nhiên là sẽ bị giảm đi nhiều thực lực!
Thật ra mặc dù đoạt được ngôi vị đứng đầu đại hội Tiên Duyên nhưng cảnh giới Đạo của mình thì hoàn toàn yếu hơn Thương Ngô Thứu, Hạ Mang Tử Sơn. May là có 'Trích Tinh Thủ' nên mới được đứng đầu.
- Sư huynh, bình thường đệ tử trên Phương Thốn Sơn lúc vừa lên núi có thể đánh bại được khôi lỗi cấp mấy vậy?
Kỷ Ninh hỏi.
- Lúc vừa lên núi, có đệ tử mạnh đệ tử yếu. Nếu tính ra thì cũng tương đương với sư đệ. Có điều thông thường bọn họ lúc lên núi cũng đã tu luyện mấy trăm năm, có vài tên còn tu luyện được mấy ngàn, vạn năm rồi.
Sư huynh Ngân Nguyệt nói. Trong lúc nói chuyện, âm thanh của hai người dĩ nhiên đều được cản lại.
Kỷ Ninh cười nói:
- Những đệ tử bình thường kia đều đã lên núi nhiều năm nên chắc chắn là thực lực sẽ khác xa khi xưa. Xem ra ta coi như là yếu nhất ở Phương Thốn Sơn.
Có điều Kỷ Ninh vẫn rất tin tưởng vào bản thân. Chính mình mới tu luyện có hơn ba mươi năm, lại vừa mới lên núi, nếu cho mình thời gian thêm trăm năm nữa thì hoàn toàn có thể vượt qua bọn họ! Vả lại mình còn có thần thông Trích Tinh Thủ! Dù sao tỷ thí với khôi lỗi cấm sử dụng thần thông tức là ưu thế lớn nhất đã bị hủy.
Có điều nói thế nào thì nói, mình vẫn là loại lót đát ở hàng ngũ đệ tử trên Phương Thốn Sơn. Đi từ đất bằng lên lầu cao vạn trượng thì còn phải nỗ lực nhiều lắm!
- Cho tới hiện tại, sư đệ đã tu luyện được bao lâu rồi?
Ngân Nguyệt hỏi.
- Được hơn ba mươi năm.
Kỷ Ninh đáp.
Ngân Nguyệt lập tức nở nụ cười:
- Hèn gì, ta nói mà, thì ra sư đệ mới tu luyện hơn ba mươi năm ngắn ngủi như vậy, nhưng đã có thể đánh bại khôi lỗi cấp bốn này, tin chắc sau này tại Phương Thốn Sơn, sư đệ sẽ tiến bộ rất kinh người cho mà xem.
Kỷ Ninh cười cười:
- Đệ xin nhận lời chúc tốt đẹp của sư huynh.
Dưới ánh mắt của đám một đám Nhân tộc, Yêu tộc, Thần Ma, Kỷ Ninh và Ngân Nguyệt cùng nhau tiến vào tầng thứ tư của Thần Tiên Cung. Những bộ sách về kiếm thuật trong tầng thứ tư của Thần Tiên Cung này, tùy tiện lấy ra một bộ cũng không hề thua kém chín thức trong Tam Xích Kiếm!