Mang Không Gian Dụ Mỹ Nam

Chương 36: Chương 36: Thổ lộ thất bại




Edit: MynMyn

Tang lễ của Tư Đồ Linh Lung rất long trọng, Tư Đồ lão gia tử không có xuất hiện, phụ thân của nàng Tư Đồ Hạo tựa hồ thoáng cái già hơn rất nhiều, một mình yên lặng đứng ở nơi đó, Tư Đồ Nhân cũng không có xuất hiện, khi hắn biết tin Tư Đồ Linh Lung tự sát, phản ứng đầu tiên chính là muốn đi cùng nàng, nếu như không phải Lăng Dạ tay mắt lanh lẹ phỏng chừng hắn có lẽ đã chết. Mặc dù không chết thành nhưng là thương không nhẹ, viên đạn còn nằm ở trong đầu, đời này có thể tỉnh lại hay không còn là không biết.

Giản Minh Thần mang theo Lạc Lạc đi tham gia tang lễ Tư Đồ Linh Lung, cùng tang lễ của cậu trước kia không sai biệt lắm, bất quá lần này mẹ cậu không có xuất hiện. Có lẽ là cảm giác trong vòng một năm hai hài tử đều chết đi đối với nàng đả kích quá lớn, có lẽ là vì hai hài tử của mình đều vì Lăng Dạ mà chết, càng cảm giác dọa người.

Lăng Dạ dùng thân phận trượng phu của Tư Đồ Linh Lung xuất hiện, người đã chết ít nhất cũng cho nàng một cái danh phận.

Tang lễ luôn làm cho người ta cảm giác trầm trọng. Giản Minh Thần không có ở lâu liền rời đi. Lôi kéo áo lông, nhìn trời âm u, trận tuyết đầu mùa đông ngay tại trước mắt, đột nhiên Giản Minh Thần có cảm giác toàn thân được buông lỏng.

Hết thảy đều đã xong, từ giờ trở đi cậu là Giản Minh Thần.

“Ba ba xem xem, là tuyết rơi.” Lạc Lạc ngồi ở trong xe có chút hưng phấn.

“Đúng a, đợi ngày mai sáng sớm ba ba có thể cùng Lạc Lạc làm người tuyết nha.”

“Thật vậy chăng? Có thể gọi Ninh ca ca cùng nhau chơi đùa sao? Con đều vài ngày không có nhìn thấy anh ấy.” Lạc Lạc vừa nói Kiều Nhạc Ninh khiến cậu nhớ tới Kiều Tử Phỉ.

Từ Tư Đồ Linh Lung đi rồi cậu một mực ở trong không gian của riêng mình, không cùng bất luận kẻ nào liên lạc, Kiều Tử Phỉ cùng Vân Dịch Chi đều tìm đến, bất đắc dĩ cậu thật sự là không có tâm tình đi qua loa với bọn họ, chỉ có thể nói dối kêu mình không có nhà. A, còn có thể gọi điện.

“Kiều ca, là em Giản Minh Thần.”

“Ân, rất tốt, buổi tối có thì giờ rảnh không? Đi ra ngoài uống một chén.”

“Hảo, đi Đêm Khuya. Ân.”

Kiều Tử Phỉ cúp điện thoại, lông mày một mực cau có rốt cục giãn ra mở, xem ra chính mình mấy ngày nay không có nhẫn nại vô ích, giờ tên tiểu tử này chịu chủ động tìm đến mình.

Cách tang lễ một tuần, Giản Minh Thần cuối cùng chịu từ trong vỏ ốc chui ra. Đêm Khuya như cũ phi thường náo nhiệt, Giản Minh Thần cùng Tiểu Ngạn lên tiếng chào hỏi liền nằm sấp trên quầy bar, cậu đến tương đối sớm, Kiều Tử Phỉ còn chưa có tới.

“Thần ca, gần đây bề bộn cái gì sao? Ngươi thật lâu chưa có tới tìm ta a.” Tiểu Ngạn tựa ở bên quầy bar ai oán nhìn Giản Minh Thần.

“Ngươi không cần dùng ánh mắt đấy nhìn ta, gần đây có chút bề bộn, mới không có tới, còn ngươi sao rồi, bên trường học thế nào, ta nghe nói ngươi không đi học tiếp.”

“Ân, trong nhà ra có chuyện, ta cũng chỉ có thể trước tìm công việc tạm nghỉ học.”

“Có cái gì khó khăn thì tới tìm ta, ta có thể giúp ngươi nhất định giúp.”

“Biết rõ, Thần ca đối với ta tốt nhất.”

“Ha ha, biết rõ ta đối với ngươi tốt là được.” Giản Minh Thần thân thủ vỗ đầu Tiểu Ngạn, hai người khanh khách cười đứng dậy. Tại Giản Minh Thần trong mắt Tiểu Ngạn chính là một hài tử không có lớn lên, mặc dù mình cũng so với cậu không lớn hơn mấy tuổi.

Bất quá đây hết thảy xem tại trong mắt Kiều Tử Phỉ đều là không ổn. Anh chỉ là muộn vài phút Giản Minh Thần đã lại thu hút ruồi bọ, anh không thể không bội phục tài hái hoa ngắt cỏ của Giản Minh Thần, xem ra chính mình cần mau chóng đánh dấu chủ quyền mới được.

“Minh Thần, thật ngại quá, đã tới trễ.” Kiều Tử Phỉ ngồi vào bên cạnh Giản Minh Thần, đôi mắt sắc bén nhìn lướt qua Tiểu Ngạn. Tiểu Ngạn cũng thức thời, tìm một cái lý do tranh thủ rời đi.

“Em cũng là vừa tới, Kiều ca uống gì, em mời.”

“Lần trước Ly Hỏa không tệ, Minh Thần giúp ca điều một ly nếm thử.”

“A!” Vừa nói tới Ly Hỏa Giản Minh Thần tai hơi hơi đỏ lên. Lần trước bọn họ không phải là bởi vì uống Ly Hỏa mới hôn môi sao? Kiều Tử Phỉ như thế nào còn nhắc đến nó.

“Như thế nào còn sợ ca uống say sao, lần trước đó là không biết Ly Hỏa lợi hại, không nghĩ qua là rơi trong hầm. Hôm nay uống ít mấy chén là được.” Kiều Tử Phỉ đấy Giản Minh Thần còn đang do dự vào quầy bar thúc giục cậu tranh thủ thời gian động thủ.

Giản Minh Thần bất đắc dĩ chỉ có thể chế Ly Hỏa, bất quá cậu có giảm lượng rượu mạnh xuống, dù sao cũng đã có kinh nghiệm một lần.

“Kiều đại tổng tài ngươi đem quán rượu của ta trở thành nhà mình rồi a!” Nói chuyện chính là Tiêu Nham, hắn nghe nói Kiều Tử Phỉ đến đây, làm chủ như mình cũng không thể không lộ diện a, chỉ có thể chuyển cuộc hẹn ngọt ngào đến đây.

Giản Minh Thần vừa nghe giọng Tiêu Nham, ngẩng đầu nhìn qua quầy bar xem, suýt nữa đem tuyết khắc chén trong tay ném trên mặt đất. Người trong ngực Tiêu Nham là ai? Như thế lại nhìn quen mắt như vậy?

“Khê, ngươi cứ như vậy thích làm ổ trong ngực ta, nếu không chúng ta đổi lại địa phương thân mật.” Tiêu Nham vẻ mặt cười xấu xa nói.

“Tiêu Nham ngươi tên hỗn đản này!” Giản Minh Khê vừa nghe Tiêu Nham lại trêu chọc hắn, lập tức tạc mao. Tại trước khi đến Tiêu Nham cũng không có nói Giản Minh Thần lại ở chỗ này. Hiện tại hắn trong lòng vẫn là có chút mâu thuẫn.

Hắn trước kia không thích nam nhân, vì cái gì khi phát hiện Giản Minh Thần thích mình sau lại lưu ý đến nam nhân khác. Hơn nữa hiện tại hắn vẫn cùng một người nam nhân đàm luyến ái, hiện tại hắn còn có chút mê man.

Phụ thân hắn cùng tam thúc mỗi ngày tranh đấu gay gắt, kết quả cuối cùng Giản Thị thiếu chút nữa liền phá sản. Về sau là Tiêu Nham giúp hắn ra chủ ý, làm cho hắn khuyên Giản Việt phá sản không bằng tìm người thu mua, như vậy ít nhất không phải trắng tay.

Giản Thị tại Z quốc coi như là xí nghiệp lớn, muốn thu mua không phải sự tình đơn giản, Tiêu Nham vốn muốn cho Kiều Tử Phỉ thu mua, không nghĩ tới bọn họ còn không có ra tay, lại đột nhiên toát ra một cái Vân Thị tới làm bọn hắn một cái trở tay không kịp.

Vân Thị tập đoàn từ trước đến nay chỉ ở Châu Âu buôn bán, thật không ngờ bọn họ dùng việc thu mua Giản Thị để thâm nhập thị trường trong nước, trắng trợn tiến quân Z quốc. Vân Thị tại Z quốc tổng tài là Vân Gian Niên, một nam nhân tuấn lãng hơn 30 tuổi, thường xuyên mang một bộ kính đen, cho người cảm giác đầu tiên người này hẳn là trong đại học giáo sư. Cùng hắn đã giao thủ đều biết rõ thủ đoạn của Vân Gian Niên, chỉ cần hắn muốn gì đó tốt nhất không nên cùng hắn đoạt, hậu quả là bọn hắn đều không thể gánh chịu.

“Minh Khê đã lâu không gặp.” Giản Minh Thần có chút không có ý tứ, dù sao trước kia Giản Minh Thần cùng Giản Minh Khê trong lúc đó từng có một đoạn như vậy, tuy thời gian đã lâu, nhưng bây giờ nhìn đến hắn và Tiêu Nham thân mật cùng một chỗ, chỗ nào đó trong nội tâm vẫn còn có chút chua xót.

“Ân, đúng là lâu chưa gặp, Minh Thần dạo gần đây tốt không?” Hai người cùng nhau hàn huyên, có Kiều Tử Phỉ cùng Tiêu Nham ở đây khẳng định không có khả năng tẻ ngắt, bốn người nói chuyện coi như không tệ. Giản Minh Thần thỉnh thoảng bị Kiều Tử Phỉ trêu chọc cười, trong khoảng thời gian này tối tăm thoáng cái cũng không còn.

Có bằng hữu tại bên người thật tốt, Giản Minh Thần vụng trộm nhìn thoáng qua Kiều Tử Phỉ đối diện, một đầu tóc ngắn tại quán bar dưới ánh đèn lóng lánh kim sắc sáng bóng, làm cho cậu thiếu chút nữa nhịn không được muốn muốn tiến lên vuốt ve mái tóc kim sắc kia. Giản Minh Thần bị ý niệm này trong đầu làm hoảng sợ, cậu tại sao có thể có ý nghĩ như vậy?!

Hôm nay Kiều Tử Phỉ mặc một kiện quần áo tơ tằm ám vân (họa tiết chìm) màu đen, không biết từ lúc nào Kiều Tử Phỉ bắt đầu giống cậu ưa thích trang phục tối màu. Cậu nhớ trước kia Kiều Tử Phỉ đều là ưa quần áo màu sắc, là một khổng tước nam nhân a!

Kiều Tử Phỉ lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Nham, không biết anh nói cái gì, khiến cho Tiêu Nham vốn đang một mực bảo trì mỉm cười tao nhã, một ngụm rượu phun ra trên thân Kiều Tử Phỉ.

“Ha ha, tự gây nghiệt không thể sống, cái này cũng không nên trách ta, tự mình lên lầu rửa đi a, một hồi ta để phục vụ đem quần áo lên cho.” Nói xong Tiêu Nham liền mang theo Giản Minh Khê chạy thoát, hắn cũng không muốn trong này bị Kiều Tử Phỉ PK.

“Đi, Minh Thần theo giúp ta lên lầu đổi bộ quần áo, Tiêu Nham tên hỗn đản này có lão bà đã quên huynh đệ, thật không trượng nghĩa.” Kiều Tử Phỉ uống nhiều rượu, mặt ửng đỏ, nói lên Tiêu Nham thời điểm lông mi còn nhíu lên xuống. Giản Minh Thần phốc xuy liền bật cười, cậu là lần đầu tiên thấy Kiều Tử Phỉ lộ ra một mặt trẻ con như thế.

“Ân, đi thôi, đổi quần áo xong chúng ta cũng trở về a.”

Vào gian phòng Kiều Tử Phỉ cũng không làm ra vẻ, trực tiếp cởi quần áo ra tiến phòng tắm, hôm nay anh cần cho Giản Minh Thần một chút mãnh dược, miễn để cậu khắp nơi đi gây chuyện.

Nhìn xem Kiều Tử Phỉ tiêu sái bỏ đi quần áo chỉ mặc một ít quần lót, Giản Minh Thần ở phía sau thiếu chút nữa muốn tìm một cái lỗ chui vào. Đây là cái tình huống như thế nào? Kiều Tử Phỉ có phải là hẳn là tránh tị hiềm. Ân, khẳng định là chính mình nghĩ quá nhiều, Kiều Tử Phỉ là thích nữ nhân, anh ta coi mình giống đệ đệ nên mới có thể thoải mái như thế.

Giản Minh Thần có chút không có ý tứ, bất quá vẫn là vụng trộm ngắm Kiều Tử Phỉ vài lần. Không thể không nói Kiều Tử Phỉ dáng người rất đẹp, cao gầy không có một chút thịt thừa, vai thẳng, cơ bụng sáu múi cùng eo thon gọn, Giản Minh Thần xem thiếu chút nữa chảy nước miếng. Quá TMD mê người. Giản Minh Thần hung hăng bấm véo chính mình, giả bộ điềm nhiên như không ngồi sofa xem TV. Chỉ là đôi mắt thỉnh thoảng vô ý nhìn về phía phòng tắm đã bán rẻ cậu.

Kiều Tử Phỉ tắm rửa đặc biệt thoải mái, anh đem từng động tác nhỏ của Giản Minh Thần xem nhất thanh nhị sở, hiện tại anh hận không thể làm cho phòng tắm thuỷ tinh mờ biến thành trong suốt, để cho Minh Thần có thể hảo hảo ngắm nhìn dáng người hoàn mỹ của mình.

Tắm rửa xong xuôi, Kiều Tử Phỉ chỉ quàng một cái khăn tắm liền đi ra, cũng không kiêng kị trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Giản Minh Thần.

Kiều Tử Phỉ vừa ngồi xuống, Giản Minh Thần toàn thân tóc gáy dựng lên, cậu cảm giác Kiều Tử Phỉ tựa như một cái đại hỏa lò đang nhích lại gần mình, thiêu đốt toàn thân cậu, thực không thoải mái.

“Kiều ca trước đổi y phục a, y phục của anh đã được phục vụ sinh đưa tới.” Giản Minh Thần nhớ tới liền cầm quần áo giúp Kiều Tử Phỉ, không ngờ Kiều Tử Phỉ một phát bắt được cổ tay của cậu, Giản Minh Thần không có phòng bị lảo đảo ngã vào trong ngực Kiều Tử Phỉ.

“Kiều ca.” Giản Minh Thần nghĩ giãy dụa đứng lên, một cái hôn ấm áp ngăn chặn môi của cậu. Nụ hôn mang theo chút yêu thương, mang theo chút bá đạo, làm cho Giản Minh Thần trong nháy mắt muốn sa vào trong nụ hôn này.

Kiều Tử Phỉ thấy Giản Minh Thần như vậy liền có chút do dự, không chút khách khí bắt đầu công thành đoạt đất, đem Giản Minh Thần hôn đến chóng mặt, thấm thoát đã không biết mình người ở chỗ nào.

“Minh Thần, em biết anh thích em sao?” Kiều Tử Phỉ buông ra đôi môi đỏ tươi của Giản Minh Thần, cảm giác giống như chính mình vừa rồi hôn đến nghiện, lại liếm lấy vài cái.

“A” Giản Minh Thần kinh ngạc kêu một tiếng, đây là chuyện gì, Kiều Tử Phỉ nói anh ấy thích mình.

“Anh thích em rất đáng kinh ngạc sao? Vậy em có chán ghét nụ hôn của anh sao?” Kiều Tử Phỉ không thành thật nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của Giản Minh Thần.

Mình chán ghét sao? Giống như không có. Chính là Kiều Tử Phỉ không phải thích nữ nhân sao? Như thế nào đột nhiên thích nam nhân.

Giản Minh Thần còn đang suy tư vấn đề vì sao Kiều Tử Phỉ đột nhiên thích nam nhân, nhưng không có phát hiện bọn họ hiện tại tư thế là cỡ nào mập mờ. Cả người cậu nằm ngửa trong ngực Kiều Tử Phỉ, cánh tay còn không tự giác đang đặt ở trên cổ Kiều Tử Phỉ. Thấy thế nào đều giống như một đôi tình lữ đang thân mật.

“Cái kia Kiều ca.”

“Hư, gọi anh là Phỉ, anh thích nghe em kêu tên anh.”

Phỉ? Giản Minh Thần đầu óc đột nhiên nhớ tới, ngày nào đó cậu gọi điện cho Kiều Tử Phỉ hình như được một nữ nhân tiếp, cũng là gọi Kiều Tử Phỉ như vậy.

Trong ***g ngực một ngọn lửa giận vô danh trong nháy mắt bốc cháy lên, cậu ghét nhất điều này. Không quản nam nhân hay nữ nhân, từ nay về sau cũng sẽ là tình địch của mình, cuộc sống như vậy không phải là điều cậu muốn.

Từ trong ngực Kiều Tử Phỉ chạy trốn đứng dậy, vội vàng nói: “Kiều ca hôm nay uống nhiều rồi, sớm một chút nghỉ ngơi, em đi về trước.” Nói xong Giản Minh Thần bỏ chạy ra khách phòng. Cái chỗ này cậu một phút cũng không nghĩ ở lại. Kiều Tử Phỉ đem cậu thành cái gì?!

Bùm một tiếng tiếng đóng cửa, Kiều Tử Phỉ mới kịp phản ứng lại, nhưng đã truy không kịp. Mới vừa rồi là làm sao vậy, tiểu hồ ly vốn đang ngoan ngoãn ở trong lòng ngực của mình, như thế nào đột nhiên tạc mao chạy, chẳng lẽ anh nói sai cái gì?

Kiều Tử Phỉ sửng sốt đứng ở gian phòng vài phút đều không có kịp phản ứng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.