Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Vũ Đồng ôm thùng giấy từ văn phòng tòa nhà đi ra.
Đi trên đường lớn, vừa quay đầu lại nhìn thoáng qua nơi làm công việc này ba năm.
Đây là một xí nghiệp mạnh nằm trong top500thế giới, tọa lạc ở thành phố H. Là chỗ rất nhiều người tha thiết ước mơ muốn vào làm việc.
Cô đã từng là một thành viên trong những người này.
Coi như may mắn, sau khi tốt nghiệp đại học, côđã vào phòng kế hoạch công ty này. Tháng hai năm nay thăng tổ trưởng tổ một thiết kế.
Lúc vừa vào công ty, cũng đầy tình cảm mãnh liệt, muốn ở chỗ này thực hiện giá trị nhân sinh của mình.
Nhưng bây giờ cô lại muốn chạy trốn nơi đó.
Điều lệ chế độ nghiêm khắc, không có bất kỳ người nào tình điệu đồng thời.
Tuy nhiên cô đã sớm quen người ở đây lạnh lùng, ở xử lý quan hệ nhân tế về sau cũng thành thạo.
Nhưng trong lúc vô tình nhìn thấy chuyện đột phá điểm quan trọng nhân tính đó, đã khiến cho cô chán ghét buồn nôn.
Dù thế nào cô cũng không nghĩ tới, cấp trên bình thường thoạt nhìn ôn hòa nhẹ nhàng quân tử, sẽ làm ra loại chuyện vô sỉ.
Đứa bé mười một mười hai tuổi, sao ông ta ra tay được?
Cô muốn đi vạch trần, nhưng cũng biết lực lượng của mình quá nhỏ bé.
Nghe nói loại chuyện này ở trong mắt người có tiền có thế kia, căn bản không tính là cái gì.
Hơn nữa có một số người nhà của cô bé vì đền bù tổn thất kếch xù, cũng chấp nhận.
Cô suy tính thật lâu, vẫn quyết định từ chức, quan hệ nhân tế và lục đục với nhau, những việc các cô có thể xử lý.
Nhưng cô có điểm mấu chốt làm người của mình, thật sự không muốn làm việc với loại súc sinh này.
Cô sợ thời gian lâu dài, cô sẽ không nhịn được muốn động thủ đánh người.
Tổng giám phòng kế hoạch cực lực giữ cô lại, nói thăng chức tăng lương cho cô, cô kiên định từ chối.
Ở bên đường chặn một chiếc taxi, nói địa chỉvới chú lái xe, nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người.
Sau khi cô tốt nghiệp đại học đã ở lại thành phốnày, quê cũng rất ít trở về, ngoại trừ Thanh Minh hàng năm đi quét mộ cho ông bà nội.
Ba mẹ đã ly hôn ở lúc cô còn rất nhỏ, cũng xây dựng gia đình mới, có con của riêng, căn bản chẳng quan tâm đến cô.
Từ nhỏ cô đi theo ông bà nội sống ở nông thôn, tuy khổ cực chút, nhưng trôi qua rất vui vẻ.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, hai người ở lúc côhọc cao trung lần lượt qua đời.
Ba xử lý hậu sự của ông bà nội, nói để cho cô đi trong thành phố học, cô từ chối, ba cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đồng ý mỗi tháng gửi tiền về cho cô.
Một mình cô ở trong phòng ông bà, ba và mẹchia sẻ học phí và sinh hoạt phí cho cô.
Tuy nhiên trên sinh hoạt không có người quản cô, nhưng ít ra ăn mặc không lo.
Một mình ở nông thôn, cô cảm thấy rất tự tại, lúc cô đơn muốn đi trước mộ ông bà nội trò chuyện với bọn họ.