Nàng lấy mấy nắm cho vào nồi đất, rửa qua hai lần nước, mới cảm thấy mùi mốc không còn nồng như vậy nữa.
Rửa xong mới nhớ ra, bây giờ đang là thời kỳ hạn hán, nước quý giá như vậy, nàng lại dùng để vo gạo, nếu mẫu thân và hai ca ca biết được thì không biết sẽ đau lòng đến mức nào?
Liếc nhìn thiếu niên nằm ở đó không có bất kỳ dấu hiệu tỉnh lại nào, liền múc ít nước trong khe nước của không gian vào thùng gỗ. Lại ra giếng trong sân múc ít nước để nấu cháo.
Cả nhà này đều quá gầy yếu, sau này sẽ thường xuyên cho bọn họ uống nước trong không gian, bồi bổ cho bọn họ, sau này chạy nạn sẽ không dễ dàng chết yểu như vậy.
Tuy nàng không biết nước giếng trong không gian có công hiệu gì, nhưng uống chắc chắn không có hại.
Khi nhóm lửa, nàng lại buồn rầu, cầm đá lửa mãi mà không thể nhen ra tia lửa, mặc dù có ký ức của nguyên chủ, cũng làm theo cách mà nguyên chủ vẫn làm trước đây, nhưng vẫn không thể nhóm lửa.
Nàng vốn định lấy bật lửa trong không gian ra dùng thử, nhưng nghĩ lại, trời còn sớm, nấu cơm cũng không vội, hay là học cách dùng đá lửa trước đã.
Sau này trên đường chạy nạn không tiện thì nhiều lắm, những kỹ năng sinh tồn này dù sao cũng phải học.
Phí đi sức chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng nhóm được lửa.
Nàng từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, việc nhóm lửa rất thành thạo, cho củi vào bếp, từ từ nấu.
Đến chiều tối, Lý Văn Tú và hai đứa con trai đào rau dại về, thấy con gái nấu một nồi cháo to như vậy, đau lòng vô cùng.
Muốn mắng hai câu, nhìn vết thương trên đầu con gái, lại không nỡ.
Để mua được số lương thực này, đã tốn không ít tiền, bây giờ giá lương thực ở trấn trên đã gấp ba lần năm ngoái, nghe nói còn phải tăng giá.
Số gạo này, bà định để con gái ăn một tháng, nhưng theo cách làm của con gái, hai ngày là hết.
Lại nhìn hai đứa con trai gầy trơ xương, thở dài, thôi, đã nấu rồi, tối nay cứ để mấy đứa trẻ uống một chút đi!
Hai anh em cũng nhìn thấy nồi cháo đó.
Diệp Minh Hiên liếc nhìn muội muội, không nói gì, nhưng trong lòng có chút lo lắng, trong nhà không còn nhiều bạc, muội muội tuy đã tỉnh lại, nhưng thân thể rất yếu, cần phải bổ sung dinh dưỡng.
Trời lại không mưa, cứ hạn hán thế này, lương thực sẽ ngày càng đắt, mấy lượng bạc này của bọn họ có thể chống đỡ được bao lâu? Là lão đại trong nhà, làm sao để đệ đệ muội muội và mẫu thân không bị đói bụng đây?
Diệp Minh Triết nhìn chằm chằm vào nồi cháo, nuốt nước miếng, lại nhìn mẫu thân và ca ca, đứng đó không dám động đũa.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa