“Diệp Quốc Khánh, đừng tưởng rằng chỉ vì đại ca ngươi không ở nhà mà con của ta sẽ bị các ngươi chà đạp tùy tiện. Ta cảnh cáo ngươi, nếu ai dám bán con ta, ta sẽ không để yên cho hắn.”
Những người xung quanh chỉ chứng kiến cảnh tượng mà không nghe rõ lời họ nói, chỉ thấy Lý Văn Tú đỏ mắt, còn Diệp Quốc Khánh thì mặt mày tái mét, đủ để hiểu rằng có điều gì đó không ổn.
Diệp Minh Hiên nhận thấy tình hình đã đủ rõ ràng, liền bế muội muội lên, nhìn về phía Diệp Quốc Khánh và Diệp Minh Tường, giọng điềm tĩnh:
“Tam thúc, đại sảnh ca, dù cha ta không có ở nhà, nhưng cha ta vẫn còn hai người con trai. Về sau nếu có chuyện gì, cứ đến tìm ta. Nếu nương và muội muội ta gặp chuyện chẳng lành, thì hai huynh đệ chúng ta sẽ khiến cho bọn họ cả đời không được an bình.”
Nói xong, liền cõng muội muội, đỡ nương vẫn đang khóc đi, cũng không nghe Diệp Quốc Khánh và mọi người giải thích.
Hôm nay bọn họ tới đây chỉ để cảnh cáo những người trong nhà cũ, không cho lão vu bà kia dám hại muội muội mình nữa.
Diệp Quốc Khánh nhìn theo bóng ba người khuất dạng, cắn răng, lấy lại bình tĩnh rồi mới cười nói với mọi người: “Xin lỗi vì sự hiểu lầm vừa rồi, khiến mọi người phải chê cười.”
Mọi người cười đỡ lời vài tiếng, rồi cũng giải tán hết. Trong lòng ai nấy đều có suy nghĩ riêng, thường ngày thấy hai chú cháu này giả bộ nghiêm trang, không ngờ lại có ý nghĩ độc ác như vậy.
Nhìn đại tẩu cùng các cháu trai, cháu gái của họ ăn mặc rách rưới, gầy tới mức không còn hình dáng.
Còn hai người này thì ăn mặc lộng lẫy nhưng lại có vẻ không phù hợp, cứ như là những công tử nhà giàu. Khi tiêu tiền lại rất rộng rãi, khiến người khác không khỏi ngạc nhiên.
Ai ngờ rằng họ chỉ là kẻ sống nhờ vào sự giàu có của đại ca họ, giữ thể diện bằng cách hút máu người khác. Bây giờ, họ thậm chí còn nghĩ đến chuyện bán đi cháu gái – thật là không biết xấu hổ.
Diệp Quốc Khánh và Diệp Minh Tường tiến lên trước mặt vị tiên sinh, chắp tay và thở dài với vẻ xấu hổ:
“Tiên sinh, đại tẩu chúng ta vừa nói rằng gia đình có ý định bán đi cháu gái, nhưng chúng ta thực sự không hề biết chuyện gì đã xảy ra. Chúng ta xin phép nghỉ nửa ngày để về nhà hỏi rõ nguyên nhân, mong tiên sinh cho phép.”
Vị phu tử trung niên không kiên nhẫn vẫy tay áo: “Được, hãy trở về và giải quyết mọi việc trong gia đình cho tốt. Nhìn cách hai người các ngươi ăn mặc và chi tiêu hàng ngày, không hề giống như đang gặp khó khăn đến mức phải bán đi cháu gái. Sao lại có thể nghĩ ra trò đùa như vậy?”
“Tiên sinh nói rất đúng, chúng ta sẽ về xem xét xem trong nhà đã xảy ra chuyện gì.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa