Mang Tang Tử

Chương 68: Chương 68




Trở mình một cái, Lục Bất Phá mơ mơ màng màng sờ phần bụng bên trái, miệng khẽ rên rỉ. Nóng nóng, tê tê, có chút không thoải mái. Đưa tay sờ sờ chỗ bên cạnh, hử? Sao không có người? Bụng rất đói, nhưng hắn vừa mệt vừa buồn ngủ. Quang não quản gia mở cảm ứng đèn, ánh sáng mỏng manh từ bóng đèn không làm Lục Bất Phá chói mắt, nhưng vẫn thấy rõ xung quanh.

“Hiên Viên Chiến.” Lục Bất Phá chưa tỉnh hẳn kêu lên. Tiểu Cửu ngủ say như chết bên cạnh, còn chảy nước dãi ròng ròng. Lục Bất Phá xoa phần bụng vì đói mà bao tử hơi đau, miễn cưỡng ngồi dậy.

“Hiên Viên Chiến.” Lại kêu một tiếng, đợi nửa ngày cũng không thấy Hiên Viên Chiến xuất hiện, Lục Bất Phá đành xuống giường. Gia khỏa này buổi tối không ngủ mà chạy đi đâu vậy chứ?

Toàn thân vô lực bước ra khỏi phòng ngủ, cảm ứng đèn trên hành lang đều mở. Phòng ngoài không tiếng động, Lục Bất Phá mị hí mắt đánh cái ngáp đẩy cửa thư phòng, bên trong cũng không có ai. Hắn đầy bụng nghi hoặc đi xuống lầu, có người đi ra, Lục Bất Phá đánh cái ngáp nói: “Gollum, làm thứ gì cho ta đi, sắp chết đói rồi.”

“Gollum.” Gollum suy nghĩ chút, liền đi nhanh vào bếp. Lục Bất Phá đi đến ghế sofa mềm mại ngồi xuống, nằm dài trên đó, không buồn động đậy.

“Kèn kẹt.” đại môn vang lên. Lục Bất Phá ngẩng đầu nhìn, hơi sửng sốt, nhưng khi thấy rõ là ai, hắn liền bất mãn.

“Đã trễ rồi ngươi còn ra ngoài làm gì?”

“Sao ngươi lại ra đây?” Hiên Viên Chiến đóng cửa bước đến, bán khuôn mặt nghiêm túc, lo lắng nhìn gương mặt tái nhợt của Lục Bất Phá.

“Ta đói bụng.” Lục Bất Phá nằm xuống, ngáp không ngừng, “Gọi ngươi mà không thấy, may có Gollum.”

Hiên Viên Chiến bước nhanh đến ngồi vào bên cạnh Lục Bất Phá: “Gần đây ngươi quá mệt, cần nghỉ ngơi.”

Lục Bất Phá miễn cưỡng tựa vào trên người hắn: “Lúc này sao nghỉ ngơi được, còn nhiều chuyện phải làm lắm. Thượng Quan là thư ký trưởng, nếu ta nghỉ, hắn sẽ phải làm toàn bộ, loại chuyện này sao ta làm được. Hiên Viên Chiến, rót ta ly nước.”

Hiên Viên Chiến lo lắng nhìn Lục Bất Phá vài lần, đứng dậy đi rót nước. Hai mí mắt Lục Bất Phá quấn quít chẳng nỡ xa nhau, ngặt nỗi đói bụng quá, liền dứt khoát nằm xuống, vừa ngủ vừa đợi ăn khuya.

Đến lúc Hiên Viên Chiến quay lại, Lục Bất Phá đã sắp ngủ mất. Hắn lo lắng vài giây, ngồi xuống đem Lục Bất Phá nâng dậy, uy hắn uống nước xong, mới kéo tấm thảm gần đó đắp lên cho hắn. Hai mươi phút sau, Gollum bưng thức ăn khuya ra, Lục Bất Phá vốn đang ngủ lập tức tỉnh lại. Nhắm mắt vùi đầu ăn như hổ đói, ăn xong liền trực tiếp bị Hiên Viên Chiến ôm trở về phòng ngủ.

Khẽ sờ bọng đen dưới mí mắt Lục Bất Phá, bán khuôn mặt Hiên Viên Chiến rất khó xem. Lúc này đây, hắn đã không còn đủ tư cách của một quân nhân Liên bang, hắn để tình cảm cá nhân vượt lên trách nhiệm đối với Liên bang. Nếu Lục Bất Phá nói rằng hắn đã quá mệt mỏi, hắn muốn đi khỏi nơi này, Hiên Viên Chiến sẽ không chút do dự vứt bỏ vinh dự cá nhân cùng vinh dự gia tộc, mang Lục Bất Phá rời đi.

Đây rốt cuộc là loại tình cảm gì, Hiên Viên Chiến cũng không rõ. Loại tình cảm này quá xa lạ đối với một đồng nam như hắn. Nhưng hắn không kích động, cũng không sợ hãi, thậm chí còn cảm thấy rất vui, trầm say cùng Lục Bất Phá sống chung mộ nhà. Nói tới Hiên Viên Chiến lại thấy mất hứng, dạo này Lục Bất Phá quá bận rộn làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống hai người. Hắn không biết ông bà và cha mẹ mình ngày xưa có loại cảm giác này không, nhưng tình cảm của hắn với Lục Bất Phá mãnh liệt như vậy, mãnh liệt đến mức chỉ một ngày không gặp Lục Bất Phá hắn đã nhớ da diết.

Lục Bất Phá xoay người, theo bản năng mà sờ bên người, sờ soạng nửa ngày mà không thấy ai, hắn có dấu hiệu chuyển tỉnh. Nữa gương mặt vốn đang đanh lại lập tức dịu đi, Hiên Viên Chiến hai ba cái cởi quần áo nằm xuống, thuận thế đem Lục Bất Phá đang cần hắn ôm vào ngực. Nơi thân thể tiếp xúc truyền đến cảm giác khó nói thành lời, loại cảm giác này làm tâm tình Hiên Viên Chiến rất sung sướng. Chẳng lẽ đây là “Đồng tính luyến ái” mà Tiểu Phá nói sao? Hiên Viên Chiến không tìm tòi nghiên cứu sâu, dù sao Lục Bất Phá chỉ có thể cùng hắn làm!



Tỉnh dậy lúc giữa trưa. Lục Bất Phá ngồi trầm ngâm trên giường suy nghĩ về tình trạng cơ thể mình từ hồi từ hành tinh Omega trở về, lúc nào cũng muốn ăn với ngủ. Chẳng lẽ hắn thật sự đã thích ứng với môi trường ở Mang Tà, nên cơ thể đang phát triển? Lục Bất Phá nhảy phốc khỏi giường chạy đến trước gương. Nhìn hồi lâu cũng không thấy bản thân có gì khác biệt, hắn lại lấy ra một cái thước đo. Lòng đầy chờ mong mà đo đo, một hồi liền chán nản đem thước đo vứt trên mặt đất, một cm cũng không cao thêm. Sờ sờ bụng, không có béo; nắm nắm bắp tay, không có tráng. Lục Bất Phá trăm tư nan giải, hắn ăn nhiều như vậy cuối cùng đi đâu hết rồi?

Lúc này thông tấn khí bỗng dưng vang lên, Lục Bất Phá bổ nhào qua mở ra, là Thượng Quan Nông.

“Tiểu Phá, dậy rồi hả?”

“Dậy rồi. Thực xin lỗi, Thượng Quan, ta lại để ngươi đợi.”

“Tiểu Phá, bạn bè mà khách khí như vậy làm gì? Lúc sáng Chiến bảo ngươi rất mệt, nên mới ngủ dậy trễ vậy. Bà nội có làm bánh pie, ta đã đưa cho Chiến. Ta đang ở phòng pháp vụ. Không phải Tiểu Phá cần hai mươi người cho buổi liên hoan tất niên sao? Vô Nghiệp cùng Long hỗ trợ chọn người, ta sẽ gửi tư liệu của bọn họ cho ngươi. Nên ngươi không cần tới đây, ở nhà xem đi, đọc xong nói ý kiến của ngươi cho ta biết. Ta muốn bàn bạc về kế hoạch huấn luyện đàm phán trường kỳ cho năm sau một chút, sau khi hoàn tất ta sẽ đi tìm ngươi.”

“Vậy thì ngại quá, ngươi vốn bận như vậy, ta còn đem công việc của mình giao cho ngươi.”

Thượng Quan Nông lộ ra nụ cười hoàn mỹ: “Tiểu Phá, chúng ta là bạn bè mà. Cơ thể Tiểu Phá vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với môi trưởng sống ở Mang Tà tinh, cho nên gần đây mới có thể mệt mỏi như vậy. Từ nhỏ chúng ta đã trải qua cuộc huấn luyện thể năng, chỉ cần ngủ 6 tiếng một ngày đã có thể nạp đầy năng lượng. Tiểu Phá, ngươi yên tâm đi.”

“Thượng Quan, ‘Hữu bằng hữu tư, phu phục hà cầu’.” Lục Bất Phá thực sự cảm động. Bạn bè như Thượng Quan Nông có cầu cũng không được.

Nét cười trên mặt Thượng Quan Nông cứng lại một chút, giây tiếp theo, trong mắt hắn tràn ngập kích động khó có thể áp chế. Hắn hấp hé miệng, thản nhiên cười nói: “Tiểu Phá, ta đem tư liệu truyền cho ngươi.” Rồi cắt liên lạc.

Còn chưa tự giác những lời mình vừa nói làm Thượng Quan Nông chấn động như thế nào, Lục Bất Phá nột nột tự hỏi: “Kỳ quái, sao Thượng Quan không hỏi câu đó có nghĩa gì?”

Đóng thông tấn khí, Thượng Quan Nông đứng ở bên cửa sổ nhìn bên ngoài, trên mặt vẫn là nụ cười thản nhiên, nhưng trong mắt đã ngấn nước. “Hữu bằng hữu như tư, phu phục hà cầu”… Tiểu Phá nhất định khó hiểu vì sao hắn không hỏi ý nghĩa câu nói đó. Sau khi đem tư liệu gửi qua cho Lục Bất Phá, Thượng Quan Nông khoanh hai tay trước ngực lẳng lặng đứng bên cửa sổ, ngày hôm qua cùng gia gia học cổ văn, trong đó có một câu như vậy.

“Cốc cốc cốc.”

“Thượng Quan trưởng phòng, văn kiện ngài muốn đây.”

“Đặt lên bàn đi.”

Tâm tình chưa bao giờ dễ chịu như thế, Thượng Quan Nông cảm thấy thời tiết hôm nay rất đẹp.

Lục Bất Phá vừa xem tư liệu Thượng Quan Nông mới gửi qua, vừa gật đầu liên tục. Thượng Quan Nông làm việc luôn làm người ta yên tâm, hai mươi người hắn chọn lựa đều phù hợp với yêu cầu của mình. Lục Bất Phá viết viết vẽ vẽ trên giấy, sắp xếp thành từng tổ ba người, để bọn họ hỗ trợ nhau trong quá trình chuẩn bị buổi lễ. Tiết mục biểu diễn trong ngày đó không thể sơ sài, nhưng biểu diễn cái gì, biểu diễn như thế nào đều cần Lục Bất Phá tự thân lo lắng. Thượng Quan Nông đã đưa cho hắn video tham khảo những màn biểu diễn của Thủy Xuyên cùng Hàn Cát nhân, nhưng cũng không nhiều. Lục Bất Phá muốn tổ chức một buổi tối đặc sắc mang đậm phong cách Mang Tà. Lục Bất Phá quên mình trầm tẩm trong “Công việc”, chỉ sợ rằng đây là lần nghiêm túc nhất từ hồi nhỏ đến giờ.

Lúc Hiên Viên Chiến bưng cơm trưa đi vào thư phòng, thấy Lục Bất Phá quỳ rạp trên mặt đất, chung quanh bày đầy giấy tờ (hình vẽ) các loại, ghi chi chít trên mặt giấy. Đem khay để trên bàn, khom người xếp gọn lại đống giấy một chút, lại đem người nào đó còn chưa biết hắn vào kéo đến.

“Tiểu Phá, ăn cơm đi.”

“A! Hiên Viên Chiến!” Người bị hoảng sợ nhất thời chưa phản ứng kịp đang xảy ra chuyện gì.

“Ăn cơm.”

Đem bút trong tay Lục Bất Phá lấy đi, Hiên Viên Chiến đem hắn kéo đến trước bàn, ấn ngồi trên ghế.

Nhìn đồ ăn một hồi, ý thức Lục Bất Phá mới từ trong suy nghĩ trở về. “Nga, ăn cơm. Ta đói bụng quá a. Cám ơn.” Cầm lấy đôi đũa đặc thù của chính mình, Lục Bất Phá gắp một miếng thịt luộc bự nhét vào miệng.

Hiên Viên Chiến cũng vụng về cầm lấy đôi đũa, học tư thế Lục Bất Phá gắp rau ăn, Lục Bất Phá thuận tiện chỉnh cho hắn một chút, miệng nhét đầy đồ ăn bảo: “Buổi chiều ta muốn đi bệnh viện, ngươi có thể đưa ta đi không?”

“Đi bệnh viện?” Hiên Viên Chiến nhíu nữa bên mày.

Lục Bất Phá mồm to ăn cơm nói: “Có tiết mục cần bọn nhỏ hỗ trợ. Với lại ta đã đáp ứng viện trưởng Ngô dành ít thời gian kể chuyện cổ tích cho bọn nhỏ nghe.”

“Ngươi hiện tại đã bề bộn nhiều việc.” Hiên Viên Chiến đặt đũa xuống, sắc mặt Lục Bất Phá hiện tại vẫn trắng bệch như tối hôm qua, nhìn không khỏe mạnh.

“Vội qua tháng này là OK rồi.” Lục Bất Phá ráng nén cái ngáp đã đến bên miệng lại, bảo “Gần đây ta hay đói bụng quá, ngươi đi mua ít thức ăn nhanh để trong nhà đi. Bằng không cứ đến tối quấy rầy ngươi hoặc là Gollum cũng không tốt lắm.”

Lúc Hiên Viên Chiến nghe Lục Bất Phá nói chữ “Nhà” sắc mặt nhu hòa không ít, nhưng khi nghe hết câu, hắn liền mất hứng. “Cái gì mà quấy rầy. Ngươi đói bụng ta làm cho ngươi ăn, không cần ăn thức ăn nhanh.” Nói xong, hắn cầm lấy đũa chuẩn bị ăn cơm.

“Hiên Viên Chiến…” Lục Bất Phá dựa sát vào, liếm liếm miệng, vẻ mặt thèm ăn, Hiên Viên Chiến dừng động tác ăn cơm.

“Muốn ăn thịt nướng, rất rất rất muốn.” Mới vừa nói xong, bụng hắn rất phối hợp khẽ kêu lên, rõ ràng Lục Bất Phá hắn còn đang ăn cơm!

Hiên Viên Chiến lập tức nhỏ giọng trả lời: “Đêm nay ta làm cho ngươi ăn.”

Lục Bất Phá vui vẻ dùng mồm mép lém lỉnh hung hăng gặm miệng Hiên Viên Chiến một chút, thành công làm cho mỗ nam nhân vốn sắc mặt đang không tốt khôi phục bình thường.

Cơm nước xong, Lục Bất Phá cũng không nghỉ ngơi mà bảo cho Hiên Viên Chiến chở hắn đi bệnh viện. Không cho những người khác đi theo, Hiên Viên Chiến tự mình đảm nhiệm làm hộ vệ cho Lục Bất Phá (mang theo mấy cái bóng đèn kia để làm cái gì). Lục Bất Phá trước cùng viện trưởng Ngô Đạo Phu trình bày ý kiến, đối phương đều tán thành. Rồi hắn đem mười mấy em nhỏ đang nằm viện tập trung ở một phòng bệnh khá lớn, Lục Bất Phá còn gọi Quách Mật Nhi đến.

Khi bọn nhỏ hưng phấn ngồi xuống, Lục Bất Phá thanh thanh yết hầu, nói: “Từ hôm nay trở đi, anh muốn kể cho các em nghe một câu chuyện xưa rất dài. Chuyện có tên là《 Tây Du Ký 》. Nhân vật chính là bốn thầy trò Đường Tăng. Sư phụ là một thầy sư trọc đầu, đại đệ tử là một con khỉ, hai người kia là một con heo và một thủy yêu…” Đầu tiên Lục Bất Phákể cho bọn nhỏ biết đại khái bối cảnh câu chuyện, rồi bắt đầu nói đến nước miếng tung bay.

Mang Tà nhân hoàn toàn không biết gì về lịch sử cổ đại, nếu nói chi tiết, nội dung cần giảng rất lànhiều. Lần đầu gặp Mật Nhi, Lục Bất Phá đã muốn kể cho bé nghe chuyện《 Tây Du Ký 》. Nhưng không có thời gian, lại xảy ra quá nhiều chuyện, hắn vẫn không có cơ hội. Nhưng trong đầu hắn luôn ấp ủ “Lục bản”《 Tây Du Ký 》*. Hắn muốn kể tất cả những câu chuyện xưa kinh điển của Trung Quốc cổ đại cho các em nhỏ ở Mang Tà nghe.《 Tây Du Ký 》chẳng qua là câu chuyện đầu tiên. [*=Tây Du ký phiên bản đại lục]

Bọn nhỏ nghe đến nỗi mắt trừng lớn, miệng há to, ngay cả y tá bác sĩ chiếu cố bọn nhỏ đều nghe đến cảm xúc dâng trào, kích động không thôi. Càng đừng nói tới người chưa bao giờ nghe kể chuyện như Hiên Viên Chiến. Lục Bất Phá làm cái gì, nói cái gì đều có thể dễ dàng ảnh hưởng hắn. Chỉ có Tiểu Cửu ngây thơ không hiểu Lục Bất Phá đang nói điều gì, nhưng nó cảm giác được rất nhiều rất nhiều “Địch nhân” đều thích “Ma ma”, chín cái đuôi gắt gao cuốn lấy chân Lục Bất Phá, như hổ rình mồi mà trừng mắt nhìn “Địch nhân”, thường thường chiêm chiếp hai tiếng biểu thị công khai quyền sở hữu của nó đối với Lục Bất Phá.

Thời điểm Lục Bất Phá kể chuyện, có người tranh thủ quay lại toàn bộ buổi “Diễn thuyết” của hắn, truyền trực tiếp đến chỗ các ngành ở Liên bang Bắc Đàn. Lục Bất Phá không biết, toàn bộ thành viên cấp cao của Bắc Đàn Liên bang, từng người ở trong văn phòng tập trung tinh thần mà nghe hắn kể chuyện, thậm chí còn nghiêm túc viết bút ký. Người nào dám quấy rầy bọn họ nghe kể chuyện, giết không tha!

Lúc hai người quay về nhà, sao đã mọc đầy trên trời, Lục Bất Phá được Hiên Viên Chiến cõng trở về. Vốn hắn chỉ tính kể một chương, nhưng vẻ mặt tha thiết của bọn nhỏ làm hắn không đành lòng rời đi, kết quả cổ họng khô khốc nói không ra hơi. Một ngày lại chấm dứt trong bận rộn, mông vừa chạm vào ghế sofa, Lục Bất Phá liền trực tiếp đi gặp Chu Công. Trước khi mất ý thức, hắn vô cùng buồn bực vì sao thể lực mình càng ngày càng kém như vậy?

Đen mặt đứng bên ghế, bán khuôn mặt Hiên Viên Chiến âm trầm. Đem Lục Bất Phá ôm đến trên giường, thay áo ngủ cho hắn. Rồi bảo Gollum chuẩn bị cơm chiều, còn bản thân thì đi thư phòng. Cầm xấp giấy trên bàn còn hơi lộn xộn, hắn đại khái lật xem một lần. Rồi mở quang điện vốn của mình, chiếu theo tài liệu mà sửa lại. Quân nhân như hắn không giúp ích gì được trong chuyện chuẩn bị buổi lễ, nhưng giúp Lục Bất Phá sửa tư liệu thì vẫn có thể làm. Lục Bất Phá chưa có quang điện vốn riêng, Hiên Viên Chiến cũng không cho hắn một cái mới.

Ngay tại thời điểm Lục Bất Phá ngủ say, thông tấn khí vang lên. Mơ mơ màng màng mò trên đầu giường, Lục Bất Phá liền nhấn nhận cuộc gọi.

“Mang, Mang Tang Tử tiên sinh.” Hình ảnh Duy Lạp xuất hiện.

“A, Duy Lạp.” Lục Bất Phá ra tiếng, giọng khàn vô cùng.

“Mang Tang Tử, tiên sinh, ngài, không khỏe sao?” Hình ảnh truyền đến có thể cho thấy vẻ mặt của Duy Lạp, bất quá hắn không nhìn thấy Lục Bất Phá.

“A, không có việc gì. Có chuyện gì không?”

“Nga, ừm, Mang Tang Tử, tiên sinh. Ta cùng, người lãnh đạo của ‘Bọn họ’, liên hệ được rồi. ‘Hắn’ muốn, gặp ngài.” Duy Lạp vẫn là bộ dáng ngại ngùng kia.

“Người lãnh đạo a…” Lục Bất Phá lúc này mới giật mình tỉnh táo, hắn lập tức mở to mắt, “Hảo, tốt. Chừng nào?”

“A, ừm, Mang Tang Tử tiên sinh, khi nào thì ngài, rảnh?”

“Ta lúc nào cũng có thời gian a.”

“Vậy, khoảng hơn 3 giờ chiều, có được không? Địa điểm cụ thể, ‘Hắn’ nói, đến lúc đó sẽ nói trước cho ta biết.”

“Tốt.”

“Thế, ta nói cho hắn biết.”

“OK OK, không thành vấn đề.”

“Mang, Mang Tang Tử, tiên sinh.” Trên mặt Duy Lạp hiện lên vẻ khó xử, “Hắn, hắn nói, muốn một mình, gặp ngài.”

“Một mình?” Lục Bất Phá cũng khó xử, “Chuyện này không dễ đâu. Ta ra ngoài lúc nào cũng đều có người theo, không cho bọn họ theo sẽ khiến bọn họ nghi ngờ. Ngươi nói cho hắn biết, ta có thể cam đoan an toàn của hắn.” Còn chưa biết rõ lai lịch của đối phương, hắn sẽ không đi một mình.

“Nga, như vậy, ta đây nói cho hắn biết.”

“Hảo, ta chờ tin tức của ngươi.”

“Kia, Mang Tang Tử tiên sinh, ngài nghỉ ngơi đi.”

Duy Lạp cắt đứt thông tấn khí, Lục Bất Phá có chút chờ mong, lại có chút khẩn trương, đối phương sẽ là một người như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.