Mang Tang Tử

Chương 87: Chương 87




Sau khi Quang Vinh được phép liên lạc với Lục Bất Phá khoảng chục phút sau, Ủy ban Liên bang tầng cao nhất nhận được tin tức Mang Tang Tử tiên sinh. Bọn họ còn không kịp ăn mừng, tin tức tiếp theo liền làm tâm tình mọi người rơi xuống đáy vực.

Trưởng các bộ ngành mở cuộc họp khẩn cấp, Bạch Thiện nghiêm khắc phát ra mệnh lệnh: “Hiên Viên đại tướng, ta đại biểu Ủy ban cấp cao ra quyết định, trong vòng 26 giờ phải cứu được Mang Tang Tử tiên sinh!”

26 giờ, một ngày tính theo thời gian ở hành tinh Tắc Ba Nhĩ. Mặc kệ Mang Tang Tử tiên sinh có lý do gì, quân cứu viện nhất định trong thời gian một ngày phải cứu cho bằng đượcngười ra. Đây là mệnh lệnh từ Ủy ban cấp cao, là tử lệnh.

Gác thông tấn khí, Hiên Viên Tri Xuân nhấn nút liên lạc với Hiên Viên Chiến, đội đặc nhiện và Trọng trang sư, yên lặng vài giây, ông gằn từng chữ: “Ta lấy danh nghĩa thành viên Ủy ban cấp cao và chỉ huy tối cao của quân đội ra chỉ lệnh: trong vòng 26 giờ phải cứu Mang Tang Tử tiên sinh bình yên ra cho bằng được.”

“Đã rõ! Trong vòng 26 giờ cứu Mang Tang Tử tiên sinh bình an ra!” Cát Liệt trang nghiêm chào theo nghi thức quân đội.

“Đã rõ! Trong vòng 26 giờ cứu Mang Tang Tử tiên sinh bình an ra!” Trọng trang sư phó sư trưởng – Phạt Mục trang nghiêm chào theo nghi thức quân đội.

“Đã rõ!” Hiên Viên Chiến nặng nề chào theo nghi thức quân đội với đại tướng.

Gác thông tấn khí, Hiên Viên Tri Xuân ra khỏi văn phòng, lên cầu thang tới tầng cao nhất của khoang điều khiển. Ông vừa tiến vào, quan sát viên đang tính đi báo cáo liền nói: “Đại tướng, tiền phương phát hiện chiến hạm Tắc Ba Nhĩ.”

“Thông báo các chiến hạm chuẩn bị chiến đấu. Khi chiến hạm tới gần, toàn bộ khai hỏa. Tận lực hấp dẫn hỏa lực bọn chúng.”

“Rõ!”

“Chiến hạm chủ lực tăng tốc về phía Cách Nhĩ tinh. Thông báo cho hạm đội Hàn Cát, nói bọn họ chuẩn bị chiến đấu.”

“Rõ!”

“Bộ binh nghe lệnh Hiên Viên thượng tá chỉ huy. 26 giờ sau, chúa hạm phải đến phía trên thành Cách Nhĩ, chuẩn bị nghênh đón Mang Tang Tử tiên sinh.”

“Rõ! Đại tướng!”

Đẩy của phòng Thượng Quan Nông trên tàu ra, Tư Không Vô Nghiệp kích động hô: “Nông, Chiến gửi tin về! Xác nhận Tiểu Phá trước mắt rất an toàn!”

“Thật sao?!” Đang trao đổi cùng người Vọng Uy, Thượng Quan Nông quay ghế dựa qua, hai gò má trắng bệch vì mệt nháy mắt hồng nhuận.

“Thật. Đại tướng đã ra chỉ lệnh, nội trong vòng 26 giờ nhất định phải cứu Tiểu Phá ra.”

“Tại sao phải trong vòng 26 giờ?” Nhớ tới chính mình còn đang cùng người Vọng Uy nói chuyện, Thượng Quan Nông áp chế nghi hoặc tiếp tục công tác. Tư Không Vô Nghiệp không quấy rầy hắn, đi đến bên cạnh chờ hắn hoàn thành.

Sau khi xong việc, Thượng Quan Nông lập tức hỏi: “Tại sao là trong vòng 26 giờ? Không phải đã chuẩn bị sẵn hết tất cả rồi sao? Dựa theo thời gian dự tính, chỉ cần 5 tiếng sau khi đội đặc nhiệm đổ bộ nhất định phải cứu Tiểu Phá ra mà.”

Tư Không Vô Nghiệp lắc lắc đầu, vẻ mặt trầm trọng nói: “Ta hỏi qua đại tướng. Ông không trả lời. Chúng takhông thể biết tình hình tiền phương, trừ phi đại tướng mở miệng. Đại tướng kéo giãn từ 5 giờ thành 26 giờ chắc hẳn phải có nguyên nhân. Chúng ta cũng chưa hiểu về Cách Nhĩ tinh, ta chỉ biết Tiểu Phá hiện tại an toàn, nhưng tình huống cụ thể ra không rõ lắm.”

Thượng Quan Nông trầm tư, rồi nói: “Người Vọng Uy đã xuất phát. Theo hiểu biết của ta, bọn họ sẽ không thay đổi nữa chừng. Nhưng đây là lần đầu tiên hai bên hợp tác, nếu bọn họ trở quẻ tấn công ngược lại chúng ta, sự tình sẽ rất khó giải quyết. Tư Không, ngươi có biện pháp nào làm cho người Vọng Uytin tưởng người Tắc Ba Nhĩ triệu hồi Tắc Ba Nhĩ thần là để cướp tài nguyên của bốn tinh hệ không. Mà mục tiêu đầu tiên là tinh hệ Vọng Uy khoáng vật phong phú.”

“Ta hiểu. Giao cho ta vàLong đi,này là sở trường của chúng ta.” Vỗ vỗ bả vai Thượng Quan Nông, Tư Không Vô Nghiệp đứng dậy rất nhanh đi khỏi.

Nhu nhu đôi mắt mỏi khô rát, Thượng Quan Nông đem toàn bộ tình báo chặn được lúc trước từ Tắc Ba Nhĩ bày ra trước mắt. Hắn muốn tạo ra một bản giả hoàn mỹ, đủ để lừa những người Vọng Uy bên kia.

Trong khi mọi người nghĩ cách cứu Lục Bất Phá, nhân vật chính cưỡi“Trứng vàng” đáp xuống sân sau rộng mênh mông của vương cung Tắc Ba Nhĩ Vương. Một thân hắc bào tơ vàng, vương và vương hậu đã chờ sẵn. Khi cửa mở, mọi người đang muốn hành lễ chợt nghe một tràng“Chiêm chiếp” tràn ngập lửa giận từ phi hành khí phun ra.

“Tiểu Cửu, tới rồi, chúng ta đi xuống đi.”

“Chiêm chiếp chiêm chiếp!!”

“Tiểu Cửu, nghe lời.”

“Chiêm chiếp chiêm chiếp!!”

Chỉ nghe tiếng, không thấy người. Vương Tắc Ba Nhĩ – Tắc Ba Đế Lý và vương hậu – Tắc Ba Trác Nhi đưa mắt nhìn nhau, không hiểu ra sao.

“Tiểu Cửu! Ngươi không nghe lời ta sẽ đi một mình!”

“Ma ma… Chiêm chiếp thu…”

“Ta đếm tới ba. 1, 2…”

“Ma ma…”

Đoạn đối thoại chẳng hiểu đầu đuôi kết thúc, một người một quái vật con đi ra. Mà trong mười tám con mắt ngập nước của tiểu quái vật chín đầu nhìn đến đống người đứng ngoài chờ sẵn kia thì lửa giận bốc cao, nhảy dựng lên hướng người ta màrống “Chiêm chiếp thu”.

“Tiểu Cửu.”

“Chiêm chiếp thu!!!”

Nhe răng nhếch miệng gầm gừ mấy người vô tội,Tiểu Cửu rất rất ủy khuất ngẩng đầu nhìn Lục Bất Phá, ngấn ngấn nước mắt.

“Tiểu Cửu, đây là nhà của người, phải nghe lời.”

“Chiêm chiếp!!”

Cố dắt Tiểu Cửu ra khởi phi hành khí, Lục Bất Phá áy náy xin lỗi một nam một nữ đứng ngốc tại chỗ: “Thật xin lỗi, Tiểu Cửu đang cáu kỉnh.”

“Chiêm chiếp chiêm chiếp!!!” Tiểu Cửu nằm úp sấp xuống đất, chín cái móng vuốt ôm chặt một chân Lục Bất Phá, chết sống không chịu đứng dậy.

“Tiểu Cửu ──” Nguy hiểm.

“Chiêm chiếp!!” Chơi xấu.

“Vương, vương hậu.” Sparta cùng Tạp Cẩu Mã Tư bay theo sau đã tới, đang khó hiểu biểu tình của vương và vương hậu, bọn họ phát hiện Tiểu Cửu nằm rạp trên mặt đất không chịu đứng dậy.

“Tắc Đồ Tháp!”

Lục Bất Phá thoáng cười xấu hổ: “Thật sự có lỗi, Tiểu Cửu bị ta chiều hư. Đột nhiên hắn muốn chơi bóng, ta không đáp ứng, hắn cứ như vậy.”

“Chơi bóng?”

Đó là cái gì? Một đám người vẻ mặt nghi hoặc.

“Ách, đại để là một vật hình cầu, tròn tròn có thể co dãn.” Lục Bất Phá khoa tay múa chân diễn tả, bất đắc dĩ cười nói, “Mỗi ngày hắn đều phải chơi. Lúc Duy Lạp bắt chúng ta đi không có mang nó tới.”

“Nga. Là vậy sao. Ta lập tức đi tìm.” Tạp Cẩu Mã Tư hành lễ với vương và vương hậu xong lấp tức lui ra.

Tựa hồ đến lúc này Lục Bất Phá mới phát hiện hai người đứng trước mặt có thân phận rất tôn quý, làm lễ theo người Mang Tà rồi nói: “Ta là Mang Tang Tử, rất hân hạnh được gặp vương và vương hậu bệ hạ.”

Tắc Ba Nhĩ vương huyên thuyên cùng Sparta mấy câu, thoạt nhìn có chút không vui. Sparta rất cung kính và sợ hãi nói với hắn mấy câu, ngữ tốc cực nhanh, rồi nói với Lục Bất Phá:“Mang Tang Tử tiên sinh, ngài và Tắc Đồ Tháp đi đường vất vả. Vương đã hạ lệnh đêm nay vì Tắc Đồ Tháp và ngài cử hành long trọng yến tiệc hoan nghênh. Bây giờ xin mời Tắc Đồ Tháp và ngài đi nghỉ ngơi trước tại hoàng cung.”

“Thật có lỗi, ta không biết tiếng Tắc Ba Nhĩ. Xin chuyển lòng cảm ơn của ta tới vương và vương hậu bệ hạ.” Nói rồi, Lục Bất Phá giật nhẹ mỗ đang ăn vạ chưa chịu đứng lên nói, “Bất quá trước đó, ta phải bồi Tiểu Cửu chơi một hồi, sau khi hắn tiêu hao hết tinh lực ta mới có thể chân chính nghỉ ngơi.”

“Bóng Tắc Đồ Tháp thích lập tức sẽ đưa đến phòng Mang Tang Tử tiên sinh.”

Sparta ngoắc tay, một người mặc đồ cung nhân xuất hiện. Lần này Tiểu Cửu thật nghe lời, ngoan ngoãn đứng lên, đi theo Lục Bất Phá.

“Có chuyện gì với tên tế phẩm kia thế? Vì sao Tắc Đồ Tháp lộ ra biểu tình hung ác với chúng ta như vật?” Lục Bất Phá vừa đi, Tắc Ba Đế Lý lập tức chất vấn Tạp Cẩu Mã Tư vừa đến.

Tạp Cẩu Mã Tư quỳ trên mặt đất nói: “Vương vĩ đại, Tắc Đồ Tháp đã hoàn toàn bị Mang Tang Tử lung lạc tâm hồn. Hắn xem Mang Tang Tử như cha, bị mất tất cả trí nhớ. Chỉ có nhanh chóng đem Mang Tang Tử hiến cho đại thần, Tắc Đồ Tháp mới có thể cảm ứng được lời gọi của đại thần, nhớ lại hết thảy.”

Tắc Ba Đế Lý hừ lạnh, hỏi: “Hiến tế đã chuẩn bị tốt chưa?”

“Vương, đã chuẩn bị tốt.” Vương hậu Tắc Ba Trác Nhi trả lời.

“Vương vĩ đại, hiện tại có một vấn đề nhỏ. Chính là Tắc Đồ Tháp không chịu rời khỏi Mang Tang Tử nửa bước. Chúng ta không thể làm trái ý Tắc Đồ Tháp. Tướng quân Sparta đề nghị bỏ thuốc ngủ vào đồ ăn của Tắc Đồ Tháp và Mang Tang Tử.”

“Thì cứ làm đi. Lễ hiến tế đêm nay nhất định phải thuận lợi, phải nhanh chóng làm cho Đồ Tháp khôi phục trí nhớ.”

“Vâng.”

Người dẫn đường đưa bọn họ tới một căn phòng xa hoa an bày sẵn cho Tiểu Cửu, cửa vừa đóng, Lục Bất Phá liền gục trên mặt đất rên nhẹ. Che phần bụng trái, hắn thở từng ngụm từng ngụm. Sau một lúc cố gắng thả lỏng, Tiểu Cửu luôn nằm bên cạnh nhỏ giọng kêu. Nhìn xung quanh phòng, Lục Bất Phá phát hiện chỗ này có ban công, hắn thở dài nhẹ nhõm. Hắn bây giờ một bước cũng không đi được.

“Tiểu Cửu, lát nữa, bọn họ đem, bóng tới, ngươi đi, ra ngoài chơi.”

“Ma ma…”

Tiểu Cửu khóc gật đầu.

“Ráng, nhìn cho rõ, xem có, bao nhiêu lính gác, ở đâu, nhiều nhất,ở đâu, ít nhất.”

“Ma ma…”

“Bọn họ muốn, đem chúng ta, tách ra. Sau khi ra ngoài, đừng, rời khỏi tầm mắt của ta.”

“Ma…”

“Đừng ăn, uống bất cứ thứ, gì bọn họ, đưa.”

Tiểu Cửu dùng đầu cọ mặt Lục Bất Phá.

Đau không nhịn được, Lục Bất Phá cắn chặt răng, nhưng tiếng rên rỉ thống khổ vẫn lọt ra. Hắn hít sâu mấy hơn, lại dặn dò: “Nhìn xem, có hay không, cửa sau, cửa hông… Nhất là có lính, theo dõi trên không trung không.”

Nước mắt Tiểu Cửu lả tả rơi, liếm mặt Lục Bất Phá.

“Khi trời tối, chúng ta, chạy trốn.”

“Ma ma!!”

Chín cái đầu gật mạnh, Tiểu Cửu nhảy lên. Có người gõ cửa: “Mang Tang Tử tiên sinh, ta đến đưa bóng Tắc Đồ Tháp muốn.”

“Xin chờ một chút.” Lục Bất Phá vịn cánh cửa miễn cưỡng đứng lên. Đau đớn làm cho tay chân run run, hung hăng vỗ mặt, làm mình tỉnh táo lại. Đứng một hồi cho cơn chóng mặt qua đi, Lục Bất Phá mở cửa.

“Cám ơn.” Tiếp nhận quả bóng trong tay người đối diện, không để đối phương kịp thăm dò, Lục Bất Phá liền đóng cửa lại. Đầu gục lên cửa, Lục Bất Phá cẩn thận lau sạch quả bóng bằng quần áo nửa ngày. Che bụng cẩn thận na từng bước một đến ban công, Lục Bất Phá đẩy cửa ra, đem cầu đưa cho Tiểu Cửu: “Đi nhanh, về nhanh, biết không, ta ở chỗ này, nhìn ngươi.”

“Ma!”

Ngậm trái bóng, Tiểu Cửu nhảy lên ban công, trong tiếng kinh hô của nhiều người nhảy xuống từ độ cao hơn 40m. Đạp cho hôn mê mấy tên cung nhân ý định tiếp cận mình, quay đầu nhìn Lục Bất Phá một cái, rồi ngậm quả cầu chạy về phía bụi hoa cách đó không xa.

“Đừng lo, Tiểu Cửu muốn chơi bóng, hắn sẽ không ngã đâu.” Chậm rãi ngồi dưới đất, nhìn chăm chú Tiểu Cửu xuyên qua lan can, Lục Bất Phá cầu nguyện trong lòng: kiên trì kiên trì, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện không may.

“Ô ô?” Xảy ra chuyện gì? Tiểu Phá xảy ra chuyện gì?

Không xong, sao lại quên cái mỗ đó chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.