Cơn mưa đầu hè kéo dài đến tận bây giờ, khiến buổi chiều trôi qua lâu hơn.
Vạn Thiên nằm trên chiếc giường kingsize, bừa bộn ngổn ngang. Tay y đưa về phía đầu tủ giường, mò mẫn lung tung một lát, cầm một gói thuốc lá cùng bật lửa lên.
Đôi mắt vẫn nhắm nghiền như cũ, giống như chỉ cần mở mắt ra là sẽ tiêu hao khí lực.
Y rút một điếu thuốc ra ngậm vào miệng, mùi thuốc lá nhàn nhạt lập tức tràn ngập khoang miệng.
Y đã chờ rất lâu, cũng không có ai rút điếu thuốc từ trong miệng mình ra, sau đó sẽ đưa cho y một viên kẹo ngọt.
Điện thoại di động vang lên, hai tay Vạn Thiên lại lần nữa sờ loạn trên đầu tủ giường một trận, sau đó xác định âm thanh này đến từ dưới giường.
Vạn Thiên tàn nhẫn cắn cuống thuốc lá, miễn cưỡng mở mắt ra, nửa người trên nằm trên giường trực tiếp xoay người xuống dưới giường. Thân thể trắng nõn dẻo dai giống như một nhân yêu đầy mê hoặc.
Vói tay xuống gầm giường vài lần mới tìm được điện thoại.
Giọng nói Hạ Hành ở bên kia truyền tới, “Cậu không ở quán à?”
“Mưa lớn thế này, cậu chạy đến quán làm gì?” Giọng nói Vạn Thiên khàn khàn mang theo chút lười biếng.
“Cậu với Cốc Sinh làm sao vậy?” Hạ Hành hỏi.
“Chia tay.” Vạn Thiên bộp một tiếng, mở ra bật lửa, hít sâu một cái.
“Tại sao?” Hạ Hành bên kia nặng nề hỏi.
“Hạ Tiểu Hành, người khác không biết thì không nói, cậu còn không hiểu tớ thế nào sao? Tớ cảm thấy trái tim của mình chính là một quảng trường lớn đơn quạnh. Người đến kẻ đi, nhìn thật náo nhiệt, nhưng quảng trường vẫn là quảng trường, không phải căn phòng nào, cũng không có ai có thể chân chính ở lại bên trong.”
Hạ Hành dừng một lúc: “Tớ thấy cậu tựa như đây là một thói quen, bỗng nhiên có người đến thay đổi, khiến cậu sợ hãi.”
Vạn Thiên cười nhạo. “Không phải tớ sợ, là tớ bị người ta bỏ rơi.”
“Có chuyện gì xảy ra sao?” Hạ Hành giật mình.
Đừng nói Hạ Hành không tin, chính y cũng cảm thấy khiếp sợ.
Một tháng trước, từ lần sinh nhật Hạ Hành, sau khi hai người có một đêm cuồng loạn trong khách sạn. Cốc Sinh nói hắn phải về quê một chuyến, đồng thời cũng dò hỏi Vạn Thiên, có thể cùng anh về không.
Lúc đó Vạn Thiên ngây ngẩn cả người. Tuy rằng ở trong lòng của y, Cốc Sinh cũng không phải bạn giường, nhưng y chưa kịp chuẩn bị thật tốt để cùng anh đi suốt đời.
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của y, Cốc Sinh chỉ yên lặng chăm chú nhìn, sau đó quay người rời đi.
Cốc Sinh về quê. Về khi nào, hay là chưa về, Vạn Thiên cũng không rõ.
Nhưng sau lần đó, y cũng không nhận được một cuộc gọi nào từ Cốc Sinh nữa.
“Bây giờ cậu đang ở đâu?” Hạ Hành hỏi.
“Ở nhà của tớ.” Ánh mắt Vạn Thiên chăm chú nhìn ra bên ngoài.
Những hạt mưa tí tách rơi xuống, giống như chiếc lục lạc trên trời gõ xuống thành cửa sổ.
“Trong phòng cậu còn có người khác sao?” Hạ Hành hỏi.
“Hạ Tiểu Hành, trừ cậu ra. Không ai có thể ngủ trên giường của tớ đâu.” Vạn Thiên nói.
Bên kia truyền đến âm thanh Hạ Hành đang khẽ cười.
“Hạ Tiểu Hành, mau đến đây với tớ.” Vạn Thiên làm nũng.
Cũng bởi vì giọng điệu của này của Vạn Thiên, lúc còn đi học, Hạ Hành không biết vì y mà cậu đã giúp đánh bao nhiêu trận.
Cũng không phải cậu nhẹ dạ, chỉ là mỗi lần Vạn Thiên dùng giọng điệu ám muội ngọt ngào, chọc rất nhiều người không cao hứng.
Hạ Hành thở dài một hơi. “Cậu chờ một chút.”
Vạn Thiên lúc này mới chịu ngồi dậy. Nhớ tới Hạ Hành không thể ngửi được mùi thuốc lá, tham lam cắn hút vài ngụm nữa. Mùi thuốc lá dày đặc trực tiếp len lỏi trong miệng y.
Vạn Thiên hút xong, đi đến phòng rửa tay, nhổ ra, súc miệng đánh răng một lúc.
Nửa tiếng sau, có người nhấn chuông cửa. Vạn Thiên nhanh chóng vọt ra khỏi phòng tắm.
“Hạ Tiểu Hành...” Cửa vừa mở, cả người cũng ngẩn ngơ.
Đứng ngoài cửa chính là người đã một tháng không gặp, Cốc Sinh. Trong tay cầm chiếc dù đen, còn vài giọt nước rơi xuống.
Vạn Thiên ngơ ngác, mới phát giác có chút lạnh. Y chỉ mặc quần ngủ mà không mặc áo. Trên chân cũng không mang dép.
“Tại sao lại là anh?” Vạn Thiên theo bản năng mà hỏi, “Hạ Hành đâu?”
“Anh có thể vào trong không?” Cốc Sinh vẫn khiêm tốn lễ độ, đem dù dựa vào cửa bên ngoài.
Vạn Thiên nghiêng người, Cốc Sinh bước vào trong, đứng ở huyền quan cởi giày, đem giày của mình đặt gọn vào tủ giày.
“Anh có ý gì vậy?” Người này mất tích một tháng nay, hiện tại không giải thích mà xông vào nhà mình.
Nhưng Cốc Sinh vẫn giữ lấy cổ tay Vạn Thiên không buông. Bề ngoài Cốc Sinh luôn ôn hòa ôn nhuận, nho nhã lễ độ, kì thực rất khoẻ mạnh, đôi tay anh như kìm sắt, lạnh lẽo cứng rắn không dễ lay động. Lúc hai người ở bên cạnh nhau, Vạn Thiên thường thường cảm thấy eo của mình cũng bị anh cắt đứt.
“Anh định làm gì?” Vạn Thiên cả giận nói.
“Trước tiên phải cho em ăn trước.” Trong ánh mắt Cốc Sinh sóng lớn không thịnh.
Đoạn thời gian một tháng không gặp mặt nhau khiến hai người vừa chạm vào nhau liền muốn tiến xa hơn. Ngay huyền quan, Vạn Thiên đã không đứng lên nổi, Cốc Sinh ôm lấy y, ấn người trên ghế sô pha, hai tay chặt chẽ chặn lại bên eo của y. Cả người Vạn Thiên cũng giống như bị nhốt lại trong tay Cốc Sinh.
Cả người đều run rẩy kịch liệt, phần eo lại bị bóp đến nỗi không thể nhúc nhích.
Hai chân Vạn Thiên tựa như đứng không được, mơ hồ nhìn ra ban công bên ngoài, khung cảnh ẩm ướt mơ ảo trong sương.
“Đủ rồi.” Vạn Thiên kêu lên.
Cốc Sinh vẫn mắt điếc tai ngơ, mạnh mẽ va chạm vào thân thể Vạn Thiên.
Cốc Sinh không cần biết người nằm dưới thân lúc này đến cùng là muốn gì, chỉ có thể dùng phương thức này đến thỏa mãn y.
Anh cũng chỉ mong dùng phương thức này chạm dến nơi sâu nhất trong đáy lòng của người này.
Vạn Thiên nằm nhoài trên ghế sô pha, rõ ràng đã thỏa mãn đến không thể hơn được nữa, từ làn da, đường cong thân thể, lồng ngực chập trùng, vẫn vô tình hay cố ý dẫn dụ Cốc Sinh.
Vạn Thiên nâng tay mò mẫn gói thuốc lá, rút ra một điếu, ngậm vào miệng. Còn không đợi điếu thuốc nhen lửa, thuốc lá đã bị Cốc Sinh rút ra, vứt vào trong thùng rác.
“Anh tới đây làm gì? Vì làm một lần à? Vậy bây giờ có thể đi.” Vạn Thiên nói lung tung.
Cốc Sinh nhìn Vạn Thiên, ánh mắt lại như hai tay của anh, khiến Vạn Thiên không có cách nào nhúc nhích.
“Em vẫn luôn xem tôi là bạn giường của em?” Cốc Sinh hỏi.
Vạn Thiên không có gì để nói. Nhưng đối phương đã dọn dẹp xong xuôi, nhìn bộ dáng lúc này của y giống như là đang ở thế yếu.
Vạn Thiên ngồi dậy, tìm quần áo của mình.
“Đúng hay không?” Cốc Sinh truy hỏi.
“Đúng thì thế nào?” Vạn Thiên lập tức phát hỏa. “Vậy anh còn không mau đi.”
“Anh sẽ không đi.” Cốc Sinh nói, “Anh đã nghiêm túc suy nghĩ một tháng nay. Dù cho em chỉ xem anh là bạn giường thì anh cũng muốn mang em về nhà.”
Vạn Thiên ngơ ngẩn cả người.
“Vạn Thiên, thử sống chung với anh đi. Sở dĩ tình cảm cũng không phải thuận buồm xuôi gió, một lần là xong. Ví dụ như bạn thân nhất của em là Hạ Hành và Phong tổng, cũng phải trải qua rất nhiều khúc mắc mới có thể đi đến bước này.” Cốc Sinh nói, “Không thử xem làm sao biết chúng ta không được?”
Đôi mắt Vạn Thiên ngập nước, nhộn nhạo không thôi. Tựa như gió chợt nổi lên, thổi đến dòng sông lớn.
“Em không về với anh, cũng không phải là vì xem anh là bạn giường...Con người của em lười nhác quen rồi, bỗng nhiên từ trong trạng thái này lại bị kéo đến trạng thái khác... đúng, đột nhiên em thấy sợ hãi.”
Trong ánh mắt Cốc Sinh có một vệt ánh sáng chợt loé lên. “Anh sẽ chờ em. Chờ em chậm rãi thích ứng trạng thái như thế này.”
“Anh có thể chờ đợi em được bao lâu?”
Lần thứ hai Vạn Thiên nâng mắt lên, sóng gió đã bắt đầu tràn lan. Một chân cũng chống lên, y được toại nguyện mà nhìn thấy yết hầu Cốc Sinh lăn xuống.
Cốc Sinh đứng lên. Vốn anh còn định lấy khăn lông đắp cho Vạn Thiên rồi dọn dẹp một chút, bây giờ lại cảm thấy cũng không cần thiết lắm.
Anh nắm lấy một bên chân Vạn Thiên, “Anh sẽ vẫn luôn đợi đến khi em tự nguyện cùng anh về nhà.”
Vạn Thiên nói, “Vậy anh cứ thử xem.”