Mang Thai Con Của Tình Địch, Làm Sao Đây?

Chương 32: Chương 32




32.

Ngày hôm đó sau khi chuốc thuốc Sở Tầm, Cố Nguyên Sướng có chút mông lung. Đối phó với anh trai xong, gã lập tức trở về Hoa Thành.

Một ngày sau, không nghe được bất thường gì từ Bắc Thành, gã mới yên lòng la cà ở các hộp đêm.

Từ khi còn nhỏ, ba mẹ gã đã thích Cố Nguyên An hơn gã, bởi vì Cố Nguyên An là con trưởng, lại cực kì thông minh xuất sắc. Mà Cố Nguyên An cũng luôn là tấm tương mà gã noi theo, hoàn toàn không có ý nghĩ ghen tị hay ghét bỏ gì anh trai.

Tuy rằng cùng ba cùng mẹ, nhưng gã ngu dốt hơn Cố Nguyên An nhiều lắm. Tiểu học và sơ trung thì còn đỡ, nhưng khi đến cao trung, thành tích Cố Nguyên An vẫn luôn vượt trội hơn so với gã. Từ đó, Cố Nguyên Sướng có chút tuyệt vọng, thành tích cũng dần trượt xuống.

Cố Nguyên An mời một gia sư có tiếng tới dạy bổ túc cho em trai mình, quả nhiên thành tích của Cố Nguyên Sướng dần tốt lên.

Ba mẹ gã rất thích lão gia sư này, nhưng đến khi họ phát hiện ra Cố Nguyên An quen lão gia sư, tất cả đều thay đổi.

Cố Nguyên Sướng còn nhớ rõ cảnh tượng ngày hôm đó, ba mẹ đứng chặn trước cửa nhà, tách hai người vừa mới ôm hôn nhau kia ra, mặt đầy lửa giận, nhưng anh trai vẫn kiên trì muốn ở bên lão giáo sư kia.

Sau đó, Cố Nguyên An vẫn tiếp tục làm ầm lên, nên không còn là đứa con trai được cả nhà yêu thương nhất nữa. Ba mẹ gã bắt đầu chuyển kì vọng đến trên người gã, song càng trông chờ lại càng thất vọng... nhưng ít nhất vẫn tốt hơn đứa con trai là đồng tính luyến ái kia.

Cố Nguyên Sướng đã gây hấn với rất nhiều tên bạn trai của Cố Nguyên An, chính gã cũng không nhớ rõ từng người, bởi con mắt nhìn người của Cố Nguyên An luôn rất tệ.

Nhưng lần này, hình như gã đã hiểu lầm rồi.

Chơi bời ở hộp đêm đến hai giờ sáng, Cố Nguyên Sướng mới lết thân thể đã say khướt về nhà.

Ba mẹ gã không có ở nhà, bọn họ đang đi du lịch ở nước ngoài. Đây cũng chính là lý do vì sao gã có thể tuỳ ý đi tới Bắc Thành.

Cố Nguyên Sướng mở đèn lầu một, đang chuẩn bị rót nước uống, đột nhiên một âm thanh quen thuộc truyền đến từ sopha, làm gã giật mình đánh rớt ly: “Sao về nhà khuya vậy? Em đúng là càng ngày càng ham chơi.”

Thình lình, một bóng đen nhảy ra từ trên sopha!

Nửa đêm rồi còn đi doạ người ta! Cố Nguyên Sướng trợn mắt, trơ trơ nhìn một bóng đen đi tới. Khi mặt Cố Nguyên An hiện ra trong tầm nhìn, Cố Nguyên Sướng mới thở hắt một hơi, khom lưng nhặt mấy mảnh vỡ, lại xoay người lấy một cái ly khác từ tủ chén, vô tâm nói: “Anh quản tôi làm gì.”

Cố Nguyên An không đáp.

Đợt một lát sau, thấy Cố Nguyên Sướng đã uống nước xong mà Cố Nguyên An vẫn chưa đi, gã “A” một cái: “Hôm nay anh muốn ngủ lại đây?”

Cố Nguyên An đã dọn đi khỏi nhà từ lâu, trừ khi là ngày lễ, còn lại sẽ không về.

Cố Nguyên Sướng chẳng muốn quan tâm đến y, lảo đà lảo đảo đi lên cầu thang, lại nghe Cố Nguyên An đằng sau mở miệng nói: “Hôm đó em đã nói gì với Sở Tầm?”

Cố Nguyên Sướng ngừng bước, hạ mí mắt, xoay người đối diện với anh trai mình. Lâu lắm rồi, anh trai mới nói một câu dài vậy với gã.

Ý nghĩ này mới sượt qua đầu, gã đã nghe Cố Nguyên An tiếp tục nói: “Anh mặc kệ em đã làm gì với Sở Tầm, tốt nhất là ngừng lại ngay. Em ấy không giống những người khác, anh nợ em ấy. Từ sau anh sẽ không bao giờ cho ai tổn thương em ấy, cho dù là em cũng không được.”

“Anh nợ cậu ta?” Mí mắt Cố Nguyên Sướng nâng lên, miệng cười nhạt, trong ngực tràn lên một cảm giác cay đắng không biết diễn tả như thế nào.

Hai người nhìn nhau không nói gì, cuối cùng vẫn là Cố Nguyên An đi trước. Y cầm áo khoác từ sopha, nói một câu chúc ngủ ngon với gã rồi bỏ đi.

Cố Nguyên An ngồi ngốc ở nhà một ngày mới nhận được thông báo từ tổ tiết mục: <<Khiêu Chiến Sinh Tồn>> tập hai chuẩn bị quay. Y nhớ đến Sở Tầm hôm trước không chào đã đi, lần này chắc chắn y sẽ xin được địa chỉ nhà của Sở Tầm.

Nhưng chưa kịp xuất phát, y đã nhận được điện thoại từ ba mẹ y.

Từ sau khi y dọn đi khỏi nhà, ba mẹ chưa bao giờ gọi điện thoại cho y. Ngón tay Cố Nguyên An run rẩy vài giây mới nhận được điện thoại: “Alo?”

“Em trai mày bị cảnh sát bắt đi rồi, mày mau đi xem nó có chuyện gì!” Đầu dây bên kia, mẹ y vừa khóc vừa nói.

Cố Nguyên An biết bản thân thất vọng, nhưng dần dà cũng quen. Y “Dạ.” một tiếng rồi hỏi Cố Nguyên Sướng đang ở đồn công an nào, sau đó lái xe chạy tới.

...

Bắc Thành vô cùng quan tâm đến vụ án lần này, còn đặc biệt lập một tổ chuyên án bay đến Hoa Thành phá án với cảnh sát bên đó, bắt được người tình nghi rồi lập tức báo cho Sở Tầm.

Khi Sở Tầm tỉnh lại đã là ngày hôm sau, đã qua thời gian cất cánh của máy bay rồi. Cậu nói với Trần Minh lần quay này cậu sẽ không đi, bị Trần Minh mắng nửa ngày.

Vất vả lắm cậu mới quyết tâm được, tuyệt đối sẽ không buông xuôi. Cậu đặt vé máy bay gần nhất, bay tới Hoa Thành với Lục Cảnh Tu.

Trong nháy mắt khi máy bay cất cánh, Sở Tầm bỗng sinh ra cảm giác sợ hãi. Nhưng lúc đó Lục Cảnh Tu đã nắm tay cậu, dịu dàng nói: “Không sao hết, có anh ở đây rồi.”

Máy bay đã lên cao, bắt đầu di chuyển ổn định hơn. Sở Tầm không nhìn rõ được mặt đất, chỉ có thể thấy tầng tầng lớp lớp các đám mây đang quay cuồng. Cậu không biết bao lâu nữa mình sẽ tới Hoa Thành.

Sở Tầm nhắm mắt. Cậu đã rời đi Hoa Thành lâu lắm rồi. Khi rời đi, cả người đều mơ mơ hồ hồ, nhưng lần này trở về, cậu có Lục Cảnh Tu bên cạnh.

Sau khi xuống máy bay, hai người lập tức chạy đến đồn công an hỏi chuyện. Người đón họ là một cảnh sát có thâm niên ở Hoa Thành, nghe nói đã được mười năm rồi.

Khi nhìn thấy mặt Sở Tầm, ông tinh tế nhìn chằm chằm Sở Tầm thật lâu mới lẩm bẩm: “Trước kia có phải tôi đã gặp cậu ở đâu rồi không? Nhìn quen quá.”

Ngồi cạnh là một nữ cảnh sát rất bận rộn, nghe ông cảnh sát nói vậy thì rót một chén nước cho Sở Tầm, còn thuận miệng đáp: “Chắc chắn bác đã gặp rồi, đây là minh tinh đang rất nổi tiếng đó!”

Nói xong, cô nàng còn ngượng ngùng cười với Sở Tầm: “Phá án xong, anh có thể kí tên cho em được không? Em rất thích anh đó.”

Sau khi xuống máy bay, Sở Tầm vẫn luôn cảm thấy mơ hồ, chân đạp xuống đất mà cứ như đi trên mây.

Chỉ mấy năm thôi mà Bắc Thành đã thay đổi rất nhiều, càng đừng nói tới Hoa Thành đã mười mấy năm không về, Sở Tầm suýt nữa đã không nhận ra nơi đây.

Khi đi theo Lục Cảnh Tu vào đồn công an, cậu mới có chút cảm giác quen thuộc. May là nơi này không khác nhiều so với mười mấy năm trước.

Nghe nữ cảnh sát hỏi, Sở Tầm cười gật đầu, làm cô nàng càng thêm kích động, còn muốn chụp ảnh với cậu sau khi kết thúc công việc.

Sở Tầm đồng ý.

Ông cảnh sát “À” một cái, chắc là ông đã thấy cậu nhóc này ở trên TV rồi.

Cố Nguyên Sướng đang bị tạm giam, hiện không thể gặp người khác. Gã bị bắt khi đi vào quá bar, lúc đó cảnh sát đang trà trộn vào rồi ngồi xổm chờ gã. Khi bị hỏi về việc gã đã chuốc thuốc Sở Tầm, Cố Nguyên Sướng thẳng thắn khai sạch, cực kì bộc trực.

Chứng cứ còn chưa có, nghi phạm đã khai sạch hành vi phạm tội, điều này quả thật vô cùng hiếm thấy. Cho dù có bị bắt tới đồn công an, không khóc cũng phải quậy phá ầm ĩ, nhưng họ rất ít thấy có ai im lặng như vậy.

Nên cảnh sát không dám định tội sớm, mỗi một trình tự đều thực hiện rất cẩn thận.

Ông cảnh sát nói cho Sở Tầm nghe về tình trạng của Cố Nguyên Sướng, sau lại khuyên bọn họ ở lại Hoa Thành mấy ngày. Trước khi Sở Tầm và Lục Cảnh Tu rời đi, cậu đã chụp hình và kí tên cho nữ cảnh sát kia rồi.

Cô nàng cầm ảnh mình chụp chung với Sở Tầm ra ngắm: “Người thật nhìn còn đẹp hơn trên TV! Không được rồi, sao mình lại muốn ngất đi thế này, sao trên đời lại có người hoàn hảo vậy chứ!”

Nói xong, cô nàng còn hôn điện thoại một cái chụt.

Ngay lúc đó, đại sảnh lại xuất hiện thêm một bóng người vô cùng khí thế, nữ cảnh sát ngay lập tức ngừng hôn màn hình.

Trời ơi! Sở Tầm vừa đi, Cố Nguyên An lại tới! Hôm này là ngày gì vậy? Tại sao tất cả minh tinh mình thích cùng nhau tới vậy?

Chẳng lẽ cảnh giới cao nhất của việc theo đuổi idol là làm cảnh sát ở đồn công an? Nữ cảnh sát hạnh phúc đến muốn xỉu luôn tại chỗ.

Chỉ nghe ảnh đế cấp bậc quốc tế nói: “Tôi là người nhà của Cố Nguyên Sướng, xin hỏi bây giờ tôi có thể gặp em ấy không?”

Nữ cảnh sát: “...” Hình... hình như cô vừa mới nghe được cái gì không nên nghe thì phải?

Ông cảnh sát già ngồi phía sau ngẩng đầu lên, nhíu mày. Vị trước mắt này, hình như ông cũng gặp ở đâu đó rồi.

Thấy nữ cảnh sát hạnh phúc đến lóng ngóng tay chân, thậm chí còn đang muốn chụp ảnh cùng, ông cảnh sát lắc đầu cảm thán. Quả là người trẻ tuổi, không có tự chủ gì cả.

Nữ cảnh sát xung phong dẫn Cố Nguyên An đến phòng giam kẻ tình nghi. Ông cảnh sát không nói gì, sau khi chỉnh sửa ghi chép, ông pha cho mình một ly trà đậm đặc. Uống được nửa ly, ông thở ra một cái.

Cuối cùng ông cũng nhớ ra rồi, ông cảm thấy hai người ban nãy quen thuộc không phải vì họ là người nổi tiếng. Sở Tầm khi đó vẫn là một đứa nhóc, bây giờ có thay đổi chút ít, nhưng vẫn có thể nhìn ra là cùng một người. Còn Cố Nguyên An, y thật ra chẳng thay đổi gì cả.

Hai người kẻ trước người sau xuất hiện trước mặt ông, làm ông nhớ tới vụ án năm đó.

Đã mười năm rồi, kí ức của ông có mơ hồ một chút thì vẫn có thể tha thứ được nhỉ.

___________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.