41.
Tối hôm đó, Sở Tầm và Lục Cảnh Tu được mẹ Lục ân cần tiễn đi, còn bắt họ đem về một hộp canh gà, làm Sở Tầm hết sức ngại ngùng. Lúc gần đi mẹ Lục hẹn Sở Tầm cuối tuần về chơi, nhưng tiếc là Sở Tầm có lịch trình, vì vậy cậu hẹn mẹ Lục cuối tuần sau.
Cuối tuần là buổi thử vai ở Bắc Thành của đạo diễn Tôn Tấn, người phỏng vấn được chọn sẽ là nam chính.
Tôn Tấn trước sau như một sẽ tuyển diễn viên trên cả nước, trước đó khi tin tức vừa ra Sở Tầm đã nhanh chóng nộp sơ yếu lý lịch, may mắn được tham gia thử vai.
Sở Tầm coi trọng buổi diễn này hơn bất kì ai khác. Cậu ngưỡng mộ Tôn đạo đã lâu, từ tuổi dậy thì đến bây giờ, phim của Tôn đạo luôn cùng cậu vượt qua từng đêm đen tối tăm.
Nếu thật sự có thể diễn phim của Tôn đạo, Sở Tầm ngỡ mình sẽ mừng đến ngất xỉu luôn.
Ngày phỏng vấn hôm đó là Trần Minh lái xe đưa cậu đi, địa điểm phỏng vấn đông như kiến. Sở Tầm bảo Trần Minh dừng xe ở một nơi vắng vẻ chờ, còn cậu thì một mình đi vào toà nhà.
Địa điểm phỏng vấn có một hàng dài người chờ đợi, không tham gia phỏng vấn sẽ không được đi vào. Sở Tầm nhận lấy bảng số thứ tự của mình từ nhân viên, sau đó đứng bên ngoài chờ đợi.
Những người bên ngoài này đều có mục đích giống Sở Tầm, là tranh cử vị trí nam chính.
Sở Tầm lòng loạn một nùi, cậu không chỉ khẩn trương, mà vì đây còn là lần đầu tiên cậu thấy đạo diễn Tôn Tấn gần như vậy. Cậu cuối cùng cũng hiểu cảm giác mê muội idol rồi.
Lúc này một trợ lý hô lớn, một người đàn ông ăn mặc quần áo đen xuyên qua đám người đi vào, làm một trận xì xầm nổi lên.
Sở Tầm cũng ngơ ngẩn nhìn người đàn ông nọ.
Là Cố Nguyên An.
Cố Nguyên An là ảnh đế phái thực lực, đã hợp tác với Tôn Tấn rất nhiều lần, nếu y tới thử vai, người khác sẽ còn bao nhiêu cơ hội thành công chứ?
Nhưng những người kia không bàn tán về chủ đề này. Khoảng thời gian trước danh tiếng Cố Nguyên An vẫn rất kém, nên gần đây không ai nghe ngóng được tin gì mới về y.
Dù Tôn Tấn chưa nói gì, nhưng ai dám chắc hắn sẽ không thiên vị Cố Nguyên An?
Đến khi Cố Nguyên An đi vào phòng thử vai, mọi người mới ngừng bàn tán.
Lần thử vai của Cố Nguyên An khá dài, đến khi y bước ra, mọi người lại tiếp tục bàn tán.
Cố Nguyên An rời đi rất chậm, khi đi ngang qua người Sở Tầm, y chỉ khựng lại rồi bước tiếp.
Sở Tầm thở dài, nhiều cảm xúc phức tạp trộn lẫn.
Nhìn dãy số gần chạy đến mình, Sở Tầm không nghĩ nữa. Chờ đến khi trợ lý đọc dãy số của mình, cậu hít sâu một hơi, thong thả bước vào phòng thử vai.
Trong phòng ấm hơn so với bên ngoài, Sở Tầm liếc xung quanh một chút, bên trong đặt hai bàn hội nghị, biên kịch ngồi hai bên, chính giữa là đạo diễn Tôn Tấn mà Sở Tầm ngưỡng mộ đã lâu.
Nháy mắt tim Sở Tầm đập nhanh hơn, đại não dường như mất đi năng lực tự chủ.
Chờ đến khi thấy Tôn Tấn nhíu mày nhìn mình, cậu mới nhận ra mình đang ngẩn người!
Kinh nghiệm thi cử nhanh chóng giúp cậu điều chỉnh trạng thái, chỉ nghe thấy biên kịch kế bên đang nói về chuyện lý giải nhân vật.
Sở Tầm có lực khống chế rất mạnh với nhân vật, khi rảnh rỗi sẽ sáng tác một vài truyện về các nhân vật nhỏ trong phim. Lần này trước khi phỏng vấn, cậu đã nghiền ngẫm cảnh buổi thử vai rất lâu, lần này giải thích được nhân vật khá ổn.
Cậu nhanh chóng nói ra suy nghĩ của mình, bản thân cũng không biết nó có đúng hay không. Nhưng khi thấy biên kịch nọ hơi gật gù, lòng cũng bình tĩnh được chút, ít nhất cậu đã không làm rối tung mọi thứ lên.
Người biên kịch kia đưa cho cậu đoạn ngắn thứ nhất của kịch bản: là đoạn nam chính phát hiện cả nhà anh ta bị giết, đau khổ muốn trả thù kẻ kia. Nhưng khi anh ta bái sư đã không được nhận, vì thế mới tuyệt vọng quỳ trên mặt đất.
Điều này hoàn toàn nằm trong dự kiến của Sở Tầm. Phần này có rất ít lời kịch, nhưng tình cảm nam chính giao động rất lớn, là một khảo nghiệm khá khó với bản lĩnh của diễn viên. Cậu nhắm hai mắt lại, hồi tưởng lại trạng thái lúc đó, nhập thành một thể với nam chính.
Bị quá nhiều môn phái từ chối, việc báo thù ngày càng xa vời, nam chính có thể không ngã vào vũng máu của người nhà trong thất vọng cùng cực sao?
Trong phòng không một tiếng động, biểu cảm trên mặt Sở Tầm từ chết lặng chuyển thành dữ tợn.
Mộ phái mỗi năm tuyển rất nhiều đồ đệ, thậm chí còn có đồ đệ được nhận nhờ vào thanh danh, vậy tại sao cứ nằng nặc không nhận hắn?
“... Vì sao chứ!!!” Gân xanh trên thái dương Sở Tầm nổi lên, hai mắt đỏ bừng, cậu nắm thanh kiếm màu xanh, chậm rãi quỳ xuống.
“Vì sao chứ...” Cậu lặp lại lần nữa, âm thanh dần hạ thấp, chữ cuối còn gần như không nghe thấy gì.
Sở Tầm dần dần thu cảm xúc lại. Cậu cảm thấy mình thể hiện tương đối tốt, trước phỏng vấn cậu đã chuẩn bị tỉ mỉ, cho dù Cố Nguyên An có đến đây, cậu cũng cảm thấy bản thân có một phần cơ hội.
Phòng thử vai yên lặng một lát, hai biên tập nhỏ giọng thì thầm với Tôn Tấn như thương lượng cái gì. Tôn Tấn không đáp, Sở Tầm dần lung lay.
Một lát sau, Tôn Tấn mở miệng, đáp lại Sở Tầm chỉ là một câu: “Cậu về trước đi.”
Sở Tầm khó tin ngẩng đầu, nhìn thẳng vào người ngồi giữa, cậu bị đánh rớt rồi sao?
Sở Tầm biết thực lục của mình đến đâu. Cậu chưa từng tham gia bộ phim lớn nào, kỹ thuật diễn cũng có thể coi là trình độ trung bình, nhưng từ khi vào giới nghệ sĩ, cậu vẫn luôn chăm chỉ học tập, mỗi tác phẩm đều dùng thái độ không thẹn với lương tâm mà đối đãi.
Yêu cầu của Tôn Tấn với nam chính sẽ cao, điều này cậu có thể hiểu được. Nhưng bản thân không phải không có chuẩn bị mà đến đây, mỗi ngày trước kia cậu đều rất nghiêm túc tập võ và kỹ thuật diễn xuất, rảnh rỗi còn nghiên cứu kịch bản, tệp ngắn còn dày tới mười mấy cm.
Cậu không tự tin rằng mình sẽ được tuyển, nhưng với tình cảnh bị đuổi đi như không có một chút giá trị này, bản thân cậu vẫn có chút khó chịu.
Thấy Sở Tầm đứng yên tại chỗ, Tôn Tấn hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
“Tôi muốn hỏi một chút, ngài có nhận xét gì với biểu hiện khi nãy của tôi?” Sở Tầm cúi đầu.
Đối phương cũng không nghĩ rằng cậu sẽ hỏi câu không liên quan như vậy, nếu mỗi ứng cử viên đều hỏi như thế, thử vai khi nào mới xong?
Giọng điệu Tôn Tấn rõ ràng mang theo không kiên nhẫn: “Diễn xuất của cậu quá cứng, không thích hợp với nhân vật này.”
Lời đánh giá ngắn gọn này mang ý khuyên từ bỏ, lạnh băng mà vô tình.
Hai chân Sở Tầm như bị rót chì, trầm trọng bước ra khỏi phòng thử vai. Cậu thấy may mắn vì bản thân không thấy biểu cảm của mình bây giờ, chỉ có thể cố gắng không để khoé miệng mình gục xuống.
Bởi vì không xuất thân từ khoa diễn chuyên nghiệp, cậu đã bị thầy giáo phê bình rất nhiều về việc biểu cảm quá cứng. Từ trước đến nay cậu luôn khiêm tốn tiếp nhận, nhưng lần này...
Tầm mắt luôn nhìn xuống dưới của Sở Tầm có chút mơ hồ, bị tiền bối mình sùng bái nhất chê bai như vậy, cậu có chút không tiếp nhận nổi.
Ngoài phòng còn rất nhiều nghệ sĩ chờ đợi với hy vọng mình có thể làm nam chính, nhưng trong số đó không có cậu.
Ra khỏi toà nhà, Trần Minh lập tức đón cậu vào xe. Thấy cảm xúc cậu không tốt thì đã biết: “Kết quả phỏng vấn không tốt hả?”
Sở Tầm không nói nên lời, trốn vào sau xe bảo mẫu, nhịn không được rơi nước mắt.
Chuẩn bị lâu như vậy, kết quả một chút hy vọng cũng không có.
Trần Minh chỉ có thể vỗ vai Sở Tầm an ủi, lúc này an ủi bằng lời không có mấy tác dụng.
Lúc trước khi nộp hồ sơ cho Sở Tầm hắn đã nói rõ, hắn biết mộng tưởng của Sở Tầm là có thể hợp tác với Tôn Tấn, nhưng tỉ lệ này quả thực rất nhỏ.
Đầu tiên là hình tượng của Sở Tầm không thích hợp. Diện mạo cậu mềm mại, tinh xảo đến tận cùng, rất khó làm người xem nhập cảm. Hơn nữa, Sở Tầm chưa quay quá nhiều phim truyền hình, trình độ cũng chỉ trung bình, đại đa số các đạo diễn muốn hợp tác với Sở Tầm là do thích độ nổi tiếng của Sở Tầm.
Còn đối với Tôn Tấn, chuyện có bao nhiêu fan chẳng lọt vào mắt hắn. Bởi vì chính hắn đã là chiêu bài sống, hắn sẽ không bị khuất phục bởi độ nổi tiếng.
Nhưng thân là người đại diện của Sở Tầm, trợ giúp nghệ sĩ cũng là chức trách của hắn. Bởi vậy khi Sở Tầm nói muốn tham gia thử vai, hắn không khuyên can Sở Tầm bỏ cuộc, mà là cố hết sức giúp Sở Tầm.
Sở Tầm khóc một hồi, đến khi cảm xúc lặng xuống một ít mới ngưng. Cậu không phải dạng người hay oán trách, Tôn Tấn không chọn cậu chắc chắn là có lý do, có thể là có người thể hiện tốt hơn cậu.
Vẫn là do cậu không đủ xuất sắc.
Cậu ngẩng đầu thì thấy Trần Minh đang nhìn mình chăm chú, có chút ngượng ngùng rút tờ khăn giấy ra lau nước mắt, nói: “Em không sao.”
Nhưng bây giờ cậu cũng không muốn gặp ai nữa, liền bảo Trần Minh thả cậu xuống một nhà hàng gần đó. Cậu ngồi ngây ngốc một hồi, điều chỉnh tốt cảm xúc chuẩn bị tiếp tục làm việc.
Nhà hàng này khá nhỏ, Sở Tầm tìm một góc nhỏ yên lặng dùng cơm.
Ăn xong chuẩn bị ra ngoài, Sở Tầm chợt gặp một người cậu đã gặp không lâu trước đó: đạo diễn Tôn Tấn.
Tôn Tấn dường như không để ý đến cậu, hắn đang nói chuyện với một người phụ nữ kế bên. Vị kia có vóc người mềm mại, làn da rất trắng, mặc váy liền áo màu đen và kính mát màu xám, cả người toả ra hơi thở lạnh lùng.
Thật giống một đoá hoa cao lãnh.
Sở Tầm không muốn làm phiền hai người liền quay người rời đi, lại bị người phụ nữ bên cạnh Tôn Tấn gọi về.
“Cậu là Sở Tầm đúng không?” Cô gỡ kính mát xuống, lộ ra cặp mắt dài xinh đẹp, sắc thái lạnh nhạt càng thêm phong tình.
Sở Tầm vô cùng kinh ngạc, cậu không nhận ra vị nữ sĩ này.
Lúc này Tôn Tấn mới quay lại nhìn Sở Tầm: “Sao cậu lại ở đây?”
Hắn đã nghĩ lần gặp mặt này là Sở Tầm cố tình chứ không phải ngẫu nhiên gặp được, điều này làm Sở Tầm vô cùng khổ sở.
Cho dù là đối mặt với thần tượng, Sở Tầm vẫn giữ khẩu khí mạnh mẽ: “Tôi chỉ tiện đường tới đây ăn trưa sau khi thử vai.”
Tôn Tấn không muốn tốn thời gian với cậu, ôn hoà nói với người phụ nữ: “Chúng ta qua bên kia ngồi đi.”
Người phụ nữa không để ý đến hắn, ngược lại cười với Sở Tầm. Mà điều kì lạ là cậu cảm thấy nụ cười này cực kì quen thuộc, đành phải gật đầu chào hỏi: “Chào ngài.”
“Một đứa trẻ ngoan.” Cô vỗ vai Sở Tầm, cũng không nói thêm gì ngoài lời tạm biệt: “Lần sau nếu có cơ hội sẽ gặp lại.”
Câu này càng làm Sở Tầm thêm khó hiểu, cậu không biết vị này, nhưng đối phương có ý tốt với cậu trước mặt Tôn Tấn, điều này làm cậu rất cảm kích.
________________________
nghichimte: mọi người đoán chân tướng thử xem nèee