Củ Cải: Hôm nay sinh thần Củ Cải nên là tặng các bạn một chương đọc đỡ thèm nhé:))).Tạm biệt ahihi!!!
Dù sao Tổ Kỳ là nam nhân, dù cho trước khi giải phẫu sinh sản, Thôi Quân Trác cùng nhóm trợ thủ đã làm xong hết thảy chuẩn bị, nhưng vẫn không ngăn cản được một số tình huống phát sinh ngoài ý muốn.
Hai giờ giải phẫu thời gian hoàn toàn vượt ra khỏi mong muốn, trong quá trình Tổ Kỳ xuất huyết nhiều thậm chí rơi vào trạng thái hôn mê, may là Thôi Quân Trác kinh nghiệm tương đối phong phú, đúng lúc làm phương pháp xử lý chính xác.
Nhưng mà mổ bụng dẫn đến hậu quả trực tiếp chính là vết thương đau đớn đồng thời khôi phục chậm, cho dù Tổ Kỳ không nhúc nhích nằm ở trên giường không hề làm gì, cũng có thể cảm giác được vết mỗ trên bụng rất đau.
Huống chi... cái tên tiểu tổ tông Tiết Thiên Vạn đúng là nháo chết người.
Ngày nào cũng khóc nháo cái không ngừng, giọng oang oang vang dội cơ hồ muốn đem gian phòng đánh tan và một chút cũng không có ý muốn ngưng.
Bởi vì lo lắng ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Tổ Kỳ, bất đắc dĩ Ông Ngọc Hương đành phải ôm nhóc con ra khỏi phòng bệnh đi đến cuối hành lang ngồi ngốc, nhưng mà đã cách thật xa, trên giường bệnh Tổ Kỳ vẫn có thể nghe đến trận tiếng khóc chói tai kia.
Hai ngày nay, Tổ Kỳ cuối cùng cũng coi như rõ ràng tại sao thường xuyên nhìn thấy Tiết Giác ôm Tiết Thiên Vạn đứng ở phía trước cửa sổ, một chút cũng không rời.
Khởi đầu hắn còn tưởng rằng là Tiết Giác quá yêu thích đứa con trai này, thích đến không buông tay nông nỗi, hận không thể ngủ cũng ôm Tiết Thiên Vạn, sau đó mới biết nguyên lai là Tiết Thiên Vạn cái con gấu co này chỉ nguyện ý để Tiết Giác ôm nó.
Phàm là người ôm nó đổi thành Ông Ngọc Hương hoặc là Trương quản gia hay Tiểu Nhã, Tiết Thiên Vạn liền là một bộ muốn khóc bể cái phòng bệnh.
Đáng tiếc Tiết Giác ở trong công ty còn công tác chất chồng, chỉ có thể tận lực đến tối mới có thời gian đến chăm sóc Tổ Kỳ và Tiết Thiên Vạn, cho nên Tiết Giác không ở đây, Tổ Kỳ như gặp ác mộng.
Ví như như bây giờ...
Ông Ngọc Hương đã ở tỏng phòng bệnh đi tới đi lui xoay xoay chuyển chuyển nửa giờ, Tiết Thiên Vạn vẫn cứ ở trong lòng bà há to mồm gào khóc, nghẹn đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đến mức như cái mông khỉ.
Trương quản gia bên cạnh thấy thế, liền đi lên trước nói rằng: "Nếu không ngài trước tiên nghỉ một lát đi, để tôi ôm tiểu thiếu gia."
Ông Ngọc Hương tâm lực quá mệt mỏi, thấy tiểu tử trước sau ở trong lòng bà dằn vặt, thở dài gật gật đầu.
Nào có biết mới vừa đem Tiết Thiên Vạn giao cho Trương quản gia, tiểu tử vốn đang gào khan cả cổ bỗng nhiên khóc đến càng thêm lợi hại, hai cái tay nhỏ bé ở giữa không trung quơ lung tung, liều mạng giãy dụa.
Trương quản gia mặt lộ vẻ vẻ lúng túng, trong lúc nhất thời ôm cũng không được, đem Tiết Thiên Vạn trả cho Ông Ngọc Hương cũng không xong, đành phải giơ hài tử có chút luống cuống mà chết đứng tại chỗ cũ.
"Điểm ấy thật giống cha nó, thích làm ầm ĩ." Ông Ngọc Hương mỏi mệt tiếp nhận Tiết Thiên Vạn, một bên an ủi đứa nhỏ vừa hướng Trương quản gia nói, "Tiểu Giác lúc vừa ra đời cũng là như thế này, nhất định phải huyên náo tất cả mọi người nghỉ ngơi không được."
"Là vậy a..." Hiển nhiên Trương quản gia cũng hết cách với Tiết Thiên Vạn rồi, mắt to trừng mắt nhỏ.
Tuy rằng Tổ Kỳ có chút sợ năng lực khóc nháo của Tiết Thiên Vạn, thế nhưng lúc này thấy tiểu tử kia khóc cổ họng đều khàn khàn không chịu được, vẫn còn có chút đau lòng, dù sao cũng là miếng thịt từ trên người cậu cắt xuống, cũng có tình cảm.
"Để con ôm nó." Tổ Kỳ động lòng mà nói.
Nghe vậy, Ông Ngọc Hương có chút do dự, lại không từ chối, suy nghĩ một chút liền để Trương quản gia cùng Tiểu Nhã đem Tổ Kỳ đỡ ngồi dựa ở trên giường, sau đó nhẹ nhàng đem Tiết Thiên Vạn bỏ vào trong lồng ngực Tổ Kỳ.
Tổ Kỳ đã nghỉ ngơi hai ngày, nhưng thân thể vẫn còn cứ yếu ớt, số lần chăm sóc Tiết Thiên Vạn cơ hồ không có, nghiêm chỉnh mà nói, đây là lần đầu cậu ôm Tiết Thiên Vạn.
Tiểu tử quá nhỏ, cảm giác nhỏ hơn chiều dài cánh tay cậu, được quấn chặt chẽ ở trong tã lót màu hồng nhạt, mắt nhỏ híp lại, miệng há thật to, khóc lên âm thanh cũng có thể dùng đinh tai nhức óc để hình dung.
Vốn là Tổ Kỳ không có kinh nghiệm ôm trẻ con, liền bất thình lình bị Tiết Thiên Vạn rống lên một tiếng, thoáng chốc cứng đờ, cậu thập phần tiểu tâm dực dực nâng thân thể nhỏ bé non mềm của nhóc thối, không dám di động mảy may.
Ông Ngọc Hương bị phản ứng của Tổ Kỳ chọc cho xì một tiếng, tiến lên hỗ trợ điều chỉnh một chút tư thế Tiết Thiên Vạn, dặn dò: " tư thế ôm trẻ con rất quan trọng, tay trái đặt ở phía dưới cổ của nó, nâng đầu nó lên, tay phải nâng cái mông, không cần quá dùng sức."
Tổ Kỳ lần đầu làm baba mờ mịt bị Ông Ngọc Hương sửa chữa tư thế, chỉ cảm thấy tay cũng không phải tay của chính mình.
Cũng may Tiết Thiên Vạn rất nể tình, Tổ Kỳ mới vừa đổi xong tư thế, nhóc con đột nhiên ngừng khóc.
Ông Ngọc Hương vừa kinh ngạc vừa vui mừng cười ra tiếng, đồng thời thở phào nhẹ nhõm: "Rốt cục an tĩnh lại."
"Nó thật sự thật nhỏ nha..." Tổ Kỳ nhìn chằm chằm không chớp mắt Tiết Thiên Vạn ở trong lồng ngực của cậu bẹp miệng, không kìm lòng được thở dài nói, "Vẫn không có dài bằng cánh tay của con."
Ông Ngọc Hương chống đỡ ở bên giường, một bên đùa nhóc con vừa cười nói rằng: "Nó nặng bảy cân ( 3.5kg nha quý vị), không tính là nhẹ."
Tổ Kỳ nghi ngờ nói: "Những đứa trẻ khác còn nhỏ hơn sao?"
"Đúng rồi, bất quá cùng Tiểu Giác lúc vừa ra đời so ra, nó vẫn là còn gầy." Nói tới Tiết Giác khi còn bé, Ông Ngọc Hương ánh mắt càng nhu hòa, khá là hoài niệm mà mở miệng, "Tiểu Giác lúc sinh ra thì nặng mười cân, các y tá đều nói nó sau này sẽ trưởng thành một cái đại bàn tử." ( đại bàn tử ý chỉ những người mập mạp, béo đô đô