Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân

Chương 107: Chương 107: Công chiếu




Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường

--------------------------------------------------

Sau đó Tổ Kỳ thông qua Đường Du Khoan, mới biết hắn ra gia 200 đồng nửa ký táo tây bán cho mấy ông chủ vừa nãy.

Lúc đó những người kia còn tưởng rằng Đường Du Khoan đang nói đùa, sau khi biết Đường Du Khoan là đang nói thật, trong lúc nhất thời biểu tình của tất cả mọi người đều rất đặc sắc, cùng nhau đồng tâm hiệp lực mà ép giá.

Nhưng mà Đường Du Khoan vốn là không dự định nhận mối làm ăn này với họ, cho dù những người kia có dẻo miệng đến thế nào đi chăng nữa Đường Du Khoan đều cà lơ phất phơ mà ngồi ở trên ghế không hề bị lay động.

Mãi đến cuối cùng, chỉ có hai người tiếp nhận giá cả Đường Du Khoan đưa ra, bởi vì hai người kia cũng kinh doanh ở nước ngoài, giá bán trực tuyến với giá cả bán ra ở đây cù có chênh lệch thì đối với bọn họ ảnh hưởng không lớn.

Còn lại đám người kia thì giận đùng đùng rời khỏi.

Về phần những người kia tại về mặt thái độ tại sao lại thay đổi như thế, thuần túy chỉ là hồi trước Đường Du Khoan đem trữ hàng trong kho hàng đưa cho bốn ông chủ đã ký tên hợp tác.

Mỗi người hai mươi hòm, để bọn họ cho nhân viên đem xe đến lấy.

Hai mươi hòm không tính là nhiều, nhưng là không hề ít, đối với mấy ông mới thử bán loại hoa quả này thì đã đủ rồi.

Vốn là bọn họ chỉ ôm hi vọng thí nghiệm một lần, nào ngờ táo tây vừa mới bày bán ngày đầu tiên, thì có một đám người tranh mua, không tới hai ngày, hai mươi hòm táo tây toàn bộ bán sạch hết!

Bọn họ mới phát hiện mình đã tìm được kho báu, nhất thời vui vẻ không ngậm mồm vào được, nhớ tới cảnh tượng do dự giãy dụa của bọn họ trong phòng làm việc của Đường Du Khoan, quả nhiên là vừa vui mà vừa sợ.

Vì vậy bọn họ lật đật chạy tới vườn trái cây, lúc này tìm Đường Du Khoan ký kết một phần hợp đồng với số lượng lớn hơn.

Cũng không lâu lắm, việc táo tây được tranh mua truyền ra ngoài, mấy ông chủ trước kia kiêng dè giá bán cũng nghe được tin này, vội vàng chạy đi điều tra, mới biết táo tây ở trên thị trường rất được hoan nghênh.

Vì vậy sau đó những người kia liền mặt dày chạy đến tìm Đường Du Khoan, nhưng bị Đường Du Khoan cự tuyệt ở ngoài cửa.

Nghe xong Đường Du Khoan nói, Tổ Kỳ không cảm thấy kỳ quái, táo tây luôn luôn bán rất khá, dù cho trước đó giá cả cao, mà chỉ cần có người nguyện ý mua, vậy thì nhất định có thể bán được.

Chỉ là...

"Anh bán cho họ là táo tây chúng ta trồng trong vườn?"

"Đúng rồi." Đường Du Khoan nói, "Hai loại táo tây công hiệu có giống nhau hay không còn chưa biết kết quả, nhưng tôi có thể khẳng định là, chúng nó tại trên thị trường đều được hoan nghênh."

Tổ Kỳ ngây cả người, nỉ non: "Nước suối thật sự có hiệu quả?"

"E rằng là như vậy." Đường Du Khoan nhún vai một cái, "Sau này tôi sẽ đem hai loại táo tây trộn vào nhau để bán, nếu như không có xảy ra vấn đề gì,vậy chứng minh chúng ta suy đoán là đúng."

Dứt lời, Tổ Kỳ lại đem tình huống trong không gian nói sơ qua một lần với Đường Du Khoan.

Thật ra nếu như nước suối trong không gian có thể làm cho cây trong hiện thực kết quả y như trong không gian, vậy bọn họ không cần phải trong không gian trồng trọt, cũng không cần nhọc nhằn khổ sở vận chuyển ra, chỉ cần đem nước suối ra là có thể tiết kiệm rất nhiều nhân lực và thời gian.

Về phần cái kế hoạch này làm sao thực thi, thì cần bàn bạc kỹ càng.

Hơn nữa rau quả trong không gian đã trồng trọt thành công cũng phải vận chuyển đi ra, dù sao lại qua không bao lâu chính là thời gian sản phẩm mới của bọn họ mở bán, Tổ Kỳ muốn cùng thời điểm đẩy ra mấy thứ sản phẩm, trong đó bao gồm có cả nấm lần trước.

Sau một tiếng, có thể đã di được vài vòng trong vườn trái cây bốn ông chủ kia mới đến, nói là tới lấy hàng nhưu đã hẹn, bọn họ còn dẫn theo rất nhiều công nhân đến.

Tổ Kỳ thấy thế, liền đứng dậy tạm biệt, công tác còn lại giao cho Đường Du Khoan đi giải quyết.

Lúc đón xe trở về Tiết gia, Tổ Kỳ lần thứ hai kiên định đi thi bằng lái và mua xe, bản thân cậu có bằng lái xe, nhưng bất đắc dĩ nguyên chủ đối với phương diện này một chữ cũng không biết, cho nên cậu phải đi thi lại một lần nữa.

Hi vọng phương thức thi bằng lái ở đây giống như trong hiện thực.

...

Cuối tuần ba ngày sau, chính là ngày công chiếu phim điện ảnh Cung Tường.

Đạo diễn Vương chọn địa điểm công chiếu trong một rạp chiếu phim nguy nga lộng lẫy, phía dưới ngồi đầy ký giả truyền thông, còn có một số người nổi tiếng có thâm niên trong nghề yêu thích vê phim ảnh, đương nhiên cũng không đạo diễn và minh tinh đến.

Toàn bộ tình cảnh có thể nói là thanh thế hùng vĩ, chung quanh đều là xoạt xoạt vang vọng "Trường thương ống pháo", đèn chớp liên tục muốn chớp mù con mắt Tổ Kỳ.

Tổ Kỳ đứng ở bên cạnh Kiều Y Dương, mặc tây trang màu đen điệu thấp, độ tồn tại không mạnh, cũng không nói lời nào, từ đầu tới đuôi đều yên lặng nghe hai MC cùng đạo diễn Vương và hai diễn viên chính nói chuyện.

Cuối cùng hai nữ MC không biết sao, lại tự nhiên chuyển chủ đề sang nói về Tổ Kỳ và Kiều Y Dương.

Từ lần bọn họ bán hủ trong show tạp kỹ lần trước, trên mạng liền có không ít người thường xuyên đưa bọn họ ghép thành đôi, còn cắt nối biên tập video chuyện tình cảm sóng gió của hai người, tạo nên một nhóm chị em fan CP.

Này thì cũng thôi, thứ làm Tổ Kỳ cảm thấy giật mình chính là, ngay cả Cung Tường đang đi con đường chính kinh lại cố ý vung đường, đăng lên ảnh hậu trường của cậu và Kiều Y Dương.

Bởi vậy, trước khi công chiếu, Tổ Kỳ liền tự luyến suy đoán phía chủ sự có thể hay không bắt cậu cùng Kiều Y Dương làm chủ đề.

Không nghĩ tới còn thật sự cmn đoán trúng...

Kỳ thực Tổ Kỳ không quá tình nguyện, cũng không dám dưới con mắt mọi người biểu hiện ra, cậu trên mặt mang có chút nụ cười miễn cưỡng, bị người bên cạnh xô đẩy cùng Kiều Y Dương đồng thời bước ra hai bước.

Cùng lúc đó, dưới đài khán giả bùng nổ trở nên kích động liền sôi trào tiếng thét chói tai, đặc biệt là một số nữ sinh ngồi ở hàng trước, từng đôi mắt như phát ra ánh sáng xanh

"Dương Kỳ!"

"Dương Kỳ!"

"Dương Kỳ!"

Dưới đài khán giả rất có nhịp điệu mà hô lên, ngay cả MC và nhân viên trên đài cũng đồng loạt gọi theo.

Tổ Kỳ quay đầu lúng túng mà liếc nhìn Kiều Y Dương, phát hiện Kiều Y Dương cũng không hề chớp mắt mà nhìn chăm chú vào mình.

Đồng tử của Kiều Y Dương dưới ánh đèn sáng ngời hiện màu nâu nhạt, đôi môi mỏng, khóe mắt hơi xếch, nhìn rất ôn nhu, tỉ mỉ nhìn kỹ, lại có thể cảm nhận được đôi mắt cùng thần thái rất lạnh lùng.

Thấy Tổ Kỳ đơ ra không phản ứng, Kiều Y Dương nhếch lên khóe miệng, hơi híp mắt lại khẽ mỉm cười: "Cậu khẩn trương sao?"

"Là hơi hồi hộp." Tổ Kỳ không nói thật, chỉ có thể uyển chuyển giải thích, "Tôi dốt nát như vậy, e sợ không làm được nhiệm vụ."

Kiều Y Dương an ủi cậu: "Không có chuyện gì, chỉ là trò chơi mà thôi, cố gắng bình tĩnh à được rồi là được rồi."

Nghe anh ta nói như vậy, dường như đã quen với việc bị mọi người ghép thành một đôi với Tổ Kỳ.

Nhưng mà dùng địa vị cùng danh tiếng bây giờ của Kiều Y Dương, anh ta căn bản không cần dùng phương thức bán hủ như vậy để tạo cảm giác tồn tại.

Trò chơi bọ họ tham gia là do hai MC nghĩ ra, nội dung rất đơn giản — -- -- một người dùng tay chân diễn tả từ ngữ ghi trên tấm bảng, người kia thì căn cứ vào ngôn ngữ hình thể đó mà đoán ra từ được viết trên bảng là gì.

Rốt cuộc là trong buổi họp công chiếu, nhóm MC muốn tạo nhiệt độ mà thôi, hay là không dám giọng khách át giọng chủ,để Tổ Kỳ cùng Kiều Y Dương đoạt được danh tiếng bộ phim.

Vốn là trò chơi này không có một chút nào có thể ám muội, nhưng dưới sự hô gọi không ngừng ba tiếng "Dương Kỳ" của khan giả, lại hiện ra đặc biệt có ý tứ.

Tổ Kỳ cùng Kiều Y Dương chơi đoán số quyết định vị trí hai người, cậu là người diễn tả, Kiều Y Dương là người đoán đáp án.

Trò chơi sắp bắt đầu, khán giả hiện trường dưới thủ thế của hai MC từ từ yên tĩnh lại, chỉ chốc lát sau liền nghe được cả tiếng kim rơi, ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm động tác của Tổ Kỳ và Kiều Y Dương.

Ngay lúc này, không biết cô gái nào lại đột nhiên hô to: "Dương Kỳ không xứng! Giác Kỳ mới là vương đạo!"

Tổ Kỳ bị bất ngờ đến sặc nước miếng, vỗ ngực ho kịch liệt.

Giọng của nữ sinh kia vang lên như công tắc khơi nguồn, không khí của hiện trường thoáng chốc sôi trào lên.

"Đảng Giác Kỳ đến từ chỗ nào thì đi về chỗ đó đi được không! Dương Kỳ mới là vương đạo, không phục thì ra đây!" Một cô gái khác hô lên, không cam lòng yếu thế mà đáp lại hô.

"Phi!" Lại không biết âm thanh từ đâu truyền tới, "Hai thụ yêu nhau là không có kết quả tốt, Giác Kỳ mới là vương đạo, Dương Kỳ là tà giáo."

"Thỉnh đảng Giác Kỳ ở hiện trường làm rõ có được không? Nơi này là thiên hạ của đảng Dương Kỳ, các ngươi chạy tới đây quậy cái gì? Mọi người ngồi lại mà tự manh không tốt sao?"

"Tà giáo chính là tà giáo, tự định ra địa bàn tự bán manh với nhau, các người đừng có mà chia rẽ Giác Kỳ, thì các người muốn âm thầm bán manh sao cũng được."

Hai phe ngươi nói ta nói, trong không khí tràn ngập nồng nặc mùi thuốc súng, như là một giây sau liền có thể bạo phát thế chiến, hai phe tranh luận ngất trời không bao lâu, bỗng nhiên có người đi đầu hô lên.

"Giác Kỳ! Giác Kỳ! Giác Kỳ!"

Một bên khác cũng không cam lòng yếu thế mà đánh trả: "Dương Kỳ! Dương Kỳ! Có chúng tôi ở đây, Dương Kỳ vĩnh viễn không bao giờ sụp đổ!"

Tổ Kỳ đứng tại chỗ lúng túng muốn độn thổ, cậu biết lúc này mà mình lên tiếng chỉ có khơi ra kết cục bết bát, thẳng thắn ngậm miệng không nói, thức thời trốn đến phía sau MC.

Hai MC ngược lại là mặt mày hớn hở, bọn họ cũng không ngăn cản hiện trường hỗn loạn dưới đài, mà là đi tới chỗ Vương Lục cùng với những nhân viên khác thương lượng nửa ngày, còn dặn người chụp ảnh chụp nhiều một chút.

Mãi đến tận khi bầu không khí hiện trường tiến vào giai đoạn gay cấn tột độ, hai MC mới không nhanh không chậm cầm micro để hai phe khan giả yên tĩnh lại.

Cuối cùng, trò chơi này dĩ nhiên không chơi nữa.

Lại qua nửa giờ, MC cùng nhân viên đoàn làm phim dồn dập ở phía trước ngồi xuống hàng ghế, ngay sau đó ánh đèn tắt, bắt đầu chiếu phim.

Ở trong bóng tối vang lên khúc nhạc dạo trầm thấp mở đầu phim, Tổ Kỳ cuối cùng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, cậu sờ sờ lòng bàn tay của mình, từ lâu đã chảy mồ hôi ròng ròng.

Cậu không phải người ngu, rất nhanh liền đoán được vừa nãy dưới đài cãi vã có lẽ là có người cố ý an bài, cậu cũng không phải bài xích chiêu trò như thế, chỉ là không quá yêu thích loại loại phương thức này, làm cho cậu một chút chuẩn bị cũng không có.

Tổ Kỳ môi mím thật chặt, nghĩ đến mấy chuyện xảy ra, nhất thời xem phim không nổi nữa.

Bốn phía ánh sáng mờ nhạt, mơ hồ nhìn thấy có người đi lại, chỉ chốc lát sau, Tổ Kỳ liền bên trong dư quang chú ý tới một bóng đen cao lớn lặng yên không một tiếng ở bên cạnh cậu ngồi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.