Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường
--------------------------------------------------
Lúc đầu Tổ Kỳ không hiểu nổi tại sao mọi người lại có thái độ như vậy, đến khi nghe đạo diễn Vương hỏi cậu mới đột nhiên ngộ ra.
Bọn họ đem lời đồn trên mạng giữa cậu và Tiết Giác xem là thật...
Sau khi ngộ ra Tổ Kỳ dở khóc dở cười, một mặt vì sự lo lắng của mọi người dành cho mình mà cảm động, mặt khác lại cảm thấy oan ức thay cho Tiết Giác.
Rõ ràng Tiết Giác rất tốt với cậu, cũng không biết những lời đồn kia là từ đâu truyền tới, lại đem Tiết Giác nói thành một kẻ băng sơn như vậy.
Nhưng hình như ban đầu chính cậu cũng nghĩ như vậy...
Tổ Kỳ cũng không trả lời câu hỏi của Vương Lục, mà là cười híp mắt hỏi ngược lại: "Đạo diễn Vương, tối hôm qua bánh ngọt ăn ngon không?"
Vương Lục rất giống cậu rất thích ăn ngọt, việc này mọi người trong đoàn đều biết.
Vốn Vương Lục đang rất lo lắng lại bị Tổ Kỳ đổi đề tài,ông ta chép chép miệng,nhớ lại mùi vị bánh ngọt tối hôm qua, nhất thời đôi mắt phát sáng.
"Ăn rất ngon!" Vương Lục nói, "Đúng rồi tôi thiếu chút nữa quên hỏi cậu, hôm qua là ngày gì vậy? Sao đột nhiên lại có bánh ngọt?"
Tổ Kỳ thuận miệng nói rằng: "Là ngày kỷ niệm một năm quen nhau của tôi và Tiết Giác."
Ngẫm lại, Tiết Giác cùng nguyên chủ đúng là quen nhau vào khoảng thời gian này năm trước, mới đấy mà đã qua một năm, Tổ Kỳ đến thế giới này cũng qua nửa năm.
Nghe vậy, biểu tình của đạo diễn Vương thoáng chốc trở nên hơi quái dị, nói lầm bầm: "Ngày hôm qua đã trễ như vậy, cậu còn chạy đi mua bánh ngọt..."
"Đạo diễn Vương." Tiết Giác lạnh lẽo mà mở miệng, "Là tôi mua bánh ngọt."
Tổ Kỳ buồn cười nói: "Tiết Giác cố ý lái xe đem bánh ngọt, tôi không biết tiệm bánh nào gần đây cả, nếu muốn mua cũng không biết đi đâu mua."
Trong lúc nhất thời Vương Lục rất kinh ngạc, ông ta đột nhiên ý thức được cái gì, ánh mắt chuyển một vòng giữa Tiết Giác và Tổ Kỳ, cuối cùng rơi vào trên người và trên tay Tiết Giác...
Xe đẩy trẻ em bị Tiết Giác đẩy, đồ vật các thứ đều được Tiết Giác mang trên tay, ngay cả balo căng phồng nhìn có vẻ nặng cũng được Tiết Giác mang.
Trái lại Tổ Kỳ, hai tay trống trơn, một thân thoải mái, còn cầm điện thoại lướt weibo.
Bọn họ có nơi nào giống như trên mạng đồn vậy?!
Đừng nói Tiết Giác tận lực lạnh nhạt Tổ Kỳ, chỉ nhìn vào việc hắn mang theo con trai cùng bánh ngọt đến tận đoàn phim, bốn giờ lái xe chỉ để gặp mặt Tổ Kỳ, có thể nhìn ra hắn đối với Tổ Kỳ không thể nào vô tình vô nghĩa.
Theo như Vương Lục thấy, nói là Tổ Kỳ đang bắt nạt Tiết Giác còn tạm được.
Sau khi phát hiện việc này Vương Lục vừa lúng túng vừa vui mừng, lúng túng chính là ông ta cư nhiên đem Tiết Giác xem là tặc mà phòng ngừa, vui mừng chính là này quan hệ của hai người chẳng hề như ông ta tưởng tượng.
Lúc này, nhóc con đang ngủ say trong xe đẩy tỉnh dậy, bi bô mà khóc lên.
Tiết Giác rất là thuần thục đem nhóc bế lên, ôm vào trong ngực nhẹ giọng dỗ một phút chốc, khuôn mặt tràn đầy lạnh lùng phút chốc trở nên ôn nhu lạ thường.
Buổi sáng đại sảnh khách sạn rất yên tĩnh, tiếng khóc của Tiết Thiên Vạn trong không khí yên tĩnh hiện ra càng vang dội.
Tổ Kỳ lo lắng quấy rối đến những người khác, vội vàng hướng Vương Lục nói tạm biệt, liền đẩy xe đẩy trẻ em cùng Tiết Giác đi ra khỏi đại sảnh.
Mãi đến tận khi thân ảnh của hai người họ biến mất sau cánh cửa thủy tinh, Vương Lục vẫn còn ngơ ngác nhìn về hướng họ đi, trước sau không thể phục hồi tinh thần lại.
Bên cạnh trợ lý thấy thế, do dự nói: "Đạo diễn, tôi cảm thấy Tổ Kỳ cùng Tiết tổng quan hệ không có như trên mạng nói đi, cảm giác Tổ Kỳ còn chiếm thế thượng phong nữa kìa..."
Ngược lại là Tiết tổng từ trước đến giờ luôn dùng hình tượng cao quý lãnh diễm để gặp người, cực kỳ giống như cô dâu nhỏ ngàn dặm xa xôi tới tìm chồng.
Vương Lục dữ dằn mà trừng trợ lý một cái: "Cô còn không thấy ngại mà nói! Mấy cái lời đồn kia chả phải do bọn cô truyền ra sao? Sau này các người ai còn dám nói bậy một câu nào nữa, trực tiếp thu dọn đồ đạc rời đi đi, chỗ này của tôi là chỗ đóng phim chứ không phải cái ổ bà tám!"
Trợ lý mặt như màu đất, sợ đến hơi co vai lại, âm thanh nhỏ như muỗi kêu mà gật đầu đáp một tiếng, đồng thời tâm lý bắt đầu đồng tình những người không biết sự thật.
...
Tổ Kỳ cũng không biết suy nghĩ của đám người Vương Lục, cậu mang theo Tiết Giác đến một quán ăn nhỏ nổi danh nhất trong thành phố điện ảnh.
Buổi sáng chín giờ, trong quán ăn đông như trẩy hội.
Nơi này là Tiểu Đặng Tử phát hiện ra, Tiểu Đặng Tử kẻ đam mê ăn uống, phàm là tiệm ăn nằm trong bán kính 5km, đều chạy không thoát con mắt của cậu ta.
Tổ Kỳ cùng Tiết Giác ngồi chờ ở bên ngoài một phút chốc, mới có chỗ trống.
Bởi trong quán ăn diện tích khá nhỏ, Tổ Kỳ chỉ có thể tạm thời đem xe đẩy trẻ em để ở bên ngoài, ôm Tiết Thiên Vạn đi theo sau Tiết Giác.
Lúc này Tiết Thiên Vạn đã hoàn toàn tỉnh lại, mở đôi mắt tròn vo đen láy nhìn xung quanh, cái miệng nhỏ đóng đóng mở mở nhỏ cả nước dãi ra, nhóc con nhìn thấy Tổ Kỳ cúi đầu nhìn nó, lập tức cười khanh khách, sau đó quơ bàn tay muốn vươn người lên.
Tổ Kỳ nhất thời hoảng rồi.
Cậu và Tiết Thiên Vạn tách ra thời gian tương đối dài, hơn nữa Tiết Thiên Vạn phần nhiều là Ông Ngọc Hương chăm nom, vì vậy tư thế ôm con của cậu chưa thành thục, nhóc con trong lòng giãy dụa một phen, cũng có chút ôm không được.
"Tiết Giác..." Tổ Kỳ theo bản năng hướng Tiết Giác cầu viện.
Nào có biết quay đầu liền nhìn thấy Tiết Giác chẳng biết lúc nào cầm lên điện thoại di động, vừa vặn đem ống kính hướng về phía bọn họ, âm thanh máy ảnh vang lên hai tiếng, Tiết Giác lộ ra nụ cười: "Rất dễ nhìn."
"Em xem một chút." Tổ Kỳ đến gần.
Tiết Giác dùng đầu ngón tay di chuyển trên màn hình mấy lần, sau đó mở bức ảnh vừa chụp ra, chỉ thấy Tổ Kỳ luống cuống mà ôm Tiết Thiên Vạn đang khanh khách cười không ngừng, mặc dù cách lớp khẩu trang dày cũng có thể thấy được thông qua đôi mắt là cậu rất lúng túng.
"..." Tổ Kỳ lúc này xệ mặt xuống, "Anh đem em và Thiên Vạn chụp xấu rồi, không được không được, xóa đi."
Vừa nói, Tổ Kỳ đưa ra một cái tay muốn cướp điện thoại của Tiết Giác.
Tiết Giác phản ứng cực kỳ cấp tốc,trước khi Tổ Kỳ chạm tới đã tắt điện thoại, lập tức đem điện thoại bỏ vào túi áo bên trong, giơ tay đem Tiết Thiên Vạn ôm lấy.
"Em có thể ôm con đứng như vầy, có thể bớt dùng sức." Tiết Giác bất động thanh sắc nói sang chuyện khác.
Đáng tiếc Tổ Kỳ căn bản không để mình bị đẩy vòng vòng, mặt không hề cảm xúc hướng Tiết Giác đưa tay ra: "Điện thoại di động đưa cho em."
Tiết Giác không hề bị lay động, thậm chí vô tội nháy mắt một cái: "Bức ảnh rất đẹp, có thể không xóa được không?"
"Đẹp ở chỗ nào chứ?!" Tổ Kỳ phồng má phụng phịu như con cá nóc, "Chẳng bao lâu nữa, tấm hình kia sẽ trở thành lịch sử đen tối của em!"
Tiết Giác không lên tiếng, nhìn chăm chú Tổ Kỳ không chớp mắt, mãi đến khi nhìn đến Tổ Kỳ rùng mình, hắn bỗng nhiên nhếch môi cười rộ lên: "Dù như thế nào, trong mắt tôi và Thiên Vạn, em dù như thế nào cũng đẹp cả."
Nói xong, Tiết Giác cầm lấy tay nhỏ Tiết Thiên Vạn giơ giơ, cố ý lôi kéo dài giọng nói: "Con trai, cha nói có đúng hay không?"
Mới nói hết lời, Tiết Thiên Vạn dường như hiểu ý cha nó dùng sức ê a một tiếng, rất là hưng phấn ngẩng đầu nhỏ nhìn phía Tổ Kỳ, khuôn mặt nhỏ bé đỏ ngầu một mảnh.
Tiết Giác ngoắc ngoắc môi: "Xem đi, con trai chúng ta cũng nói như vậy."
Tổ Kỳ: "..."
Tuy rằng cậu không muốn trong điện thoại Tiết Giác lại có tấm hình mình xấu như vậy, thế nhưng sau khi được Tiết tổng và tiểu Tiết tổng thành công bợ đít, Tổ Kỳ liền chả thể làm gì nữa, cuối cùng như một quả bóng xì hơi vừa bực mình vừa buồn cười.
Tổ Kỳ thở dài, lúc cậu đang định nói chuyện, thì đột nhiên nghe bên cạnh có âm thanh xì xào.
Cậu phản xạ có điều kiện mà muốn quay đầu lại nhìn, nhưng bị Tiết Giác chặn lại, thuận theo đó mà che luôn ống kính bên kia.
Không đợi Tổ Kỳ phản ứng lại, liền nghe thấy thanh âm lạnh như băng của Tiết Giác: "Thật xin lỗi nhưng xin đừng chụp trộm."
"A..." Đáp lại Tiết Giác chính là một giọng nữ nhỏ nhẹ, còn kẹp theo mấy phần áp chế kích động, "Xin lỗi, tụi em là fan của Kỳ Kỳ, vì nhìn thấy anh ấy nên rất vui mừng muốn chụp vài tấm..."
Một cô gái khác cũng tội nghiệp mà nói: "Tụi em bảo đảm sẽ không để lộ ra, tấm ảnh này không xóa có được không..."
Tiết Giác vẫn cứ che ở trước người Tổ Kỳ không nhúc nhích, mà ngữ khí lạnh lẽo dĩ nhiên trong lúc vô tình nhu hòa hơn nhiều, hắn thấp giọng nói: "Làm phiền các em không nên đem bức ảnh tung lên mạng, tiến trình quay chụp của em ấy còn đang trong giai đoạn bí mật."
Hai cô em gái gật đầu như gà nhỏ mổ thóc: "Tụi em hiểu! tụi em hiểu!"
Bởi vì bọn họ ngồi ở vị trí góc, và âm thanh đối thoại của bọn họ cũng nhỏ nên cho đến khi hai nữ sinh một mặt sung sướng rời đi, đều không có ai chú ý tới động tĩnh bên này.
Khi Tiết Giác xoay người, Tổ Kỳ mới phát hiện Tiết Thiên Vạn cả khuôn mặt đều bị Tiết Giác dùng mũ quả dưa bọc lại.
Nhóc con dường như rất khó chịu, không ngừng quơ hai cái tay nhỏ, trong miệng phát ra tiếng kháng nghị y a y a.
Tổ Kỳ cười cười, dùng tay đem mũ quả dưa trên mặt Tiết Thiên Vạn lấy xuống, nhóc con cực kỳ ủy khuất dẹt môi, trong đôi mắt to đã tràn ngập một tầng sương mù ầng ậng long lanh.
Mắt nhìn Tiết Thiên Vạn lại sắp khóc, Tổ Kỳ vội vã đến gần dùng chóp mũi đụng một cái lên hai má con trai, nhóc con cảm thấy ngứa lập tức cười khanh khách, vẫy tay xô đẩy mặt Tổ Kỳ.
Đợi đến khi một nhà ba người ăn xong thì đã trôi qua nửa tiếng.
Tuy rằng Vương Lục lúc chọn vai thì giống trống khua chiên làm đủ mánh lới, thế nhưng lúc quay phim lại dùng phương pháp phong bế hoàn toàn.
Đạo diễn Vương là muốn tạo nên một cú hit bất ngờ cho phim điện ảnh của mình, ông ta tự xưng là tác phẩm so với nguyên tác đã cải biên rất lớn, còn muốn biết cải biến như thế nào thì đợi phim ra rạp sẽ rõ.
Dưới điều kiện bảo mật tiên quyết như vậy,có không ít cánh nhà báo muốn săn ra tin tức và nội dung phim.
Đáng tiếc Vương đạo từ đầu tới đuôi đều giấu rất kỹ, dù cho gặp phải phóng viên đặc biệt tới tham ban phỏng vấn, cũng sẽ không tiết lộ bất luận một chữ nào có liên quan đến bộ phim.
Bởi vậy lúc khởi quay Vương Lục đã căn dặn rất kỹ, nhân viên đoàn làm phim bớt ở thành phố điện ảnh đi lại, tận lực không nên để fan và cánh nhà báo bắt gặp.
Tổ Kỳ nghĩ đến lời Vương Lục nói, quyết định chờ một lát mang Tiết Giác đi đến chỗ vắng người, kết quả bọn họ đem Tiết Thiên Vạn bỏ vào trong xe đẩy trẻ em, vừa mới rẽ vào một khúc quanh, liền gặp phải hai cô gái khi nãy chụp trộm họ trong quán ăn.
Củ Cải: Uy!!! Được nghỉ tết rồi nè các cô ạ! Sorry vì biến mất mấy hôm nhé tại vì bận làm cái gọi là" deadline chặt đầu trước tết" với bận cuốn cả gia tài về quê nên đăng truyện trễ:)) hihi.