Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân

Chương 113: Chương 113: Phiên ngoại 1 : Giảm béo




Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường

————————————-

Tiết Thiên Vạn năm nay 6 tuổi vừa vào năm nhất tiểu học.

Không biết tại sao, nhóc con lớn lên càng ngày càng béo, rõ ràng hồi còn đi nhà trẻ còn thon gầy đáng yêu, lúc này đã lên bảy mươi cân, thoạt nhìn trắng mập mập tròn vo, như quả bóng cao su.

Bất quá Tổ Kỳ cùng Tiết Giác đều đối với phương diện cân nặng không rõ ràng lắm.

Thứ nhất là bọn họ từ nhỏ đến lớn cũng là lúc nhỏ thì béo béo, lớn lên thì rất nhanh liền gầy đi, thứ nhì là bọn họ luôn hiểu ngầm là bé trai nhỏ thì phải mập mạp một chút mới đáng yêu, đồng thời Thiên Vạn bụ bẫm thì xoa nắn rất đã.

Đối diện với Tổ Kỳ cợt nhả an ủi, Tiết Thiên Vạn tâm tình không chỉ không tốt lên chút nào, trái lại càng tệ hơn.

“Con không muốn làm nhóc béo!” Tiết Thiên Vạn bạnh quai hàm, nỗ lực từ trong lồng ngực Tổ Kỳ tránh ra, ngước đầu nhỏ đối diện với Tổ Kỳ nói, “Nhóc béo không có xinh đẹp gì hết.”

Tổ Kỳ không phản đối, dùng tay đem Tiết Thiên Vạn kéo trong lồng ngực của mình, cậu một bên vừa hưởng thụ mà xoa mái tóc mềm mại của con trai vừa nói: “Nhóc béo rát đáng yêu nha, ba ba thích nhóc béo.”

Tiết Thiên Vạn vỗ bỏ bàn tay Tổ Kỳ đang chà đạp trên đầu nhóc, tức đến nổ phổi nói: “Đó là bởi vì ba không phải là nhóc béo, cho nên ba rõ rành là đứng nói chuyện không đau eo.”

“Nhá.” Tổ Kỳ mặt lộ vẻ vẻ vui mừng, cúi đầu trên khuôn mặt trắng nõn trơn mềm của Tiết Thiên Vạn trên gặm một cái, “Con trai của ba thật là lợi hại, mới năm nhất tiểu học đã biết dùng thành ngữ.”

Nói xong lại gặm thêm một cái.

“Này căn bản không phải trọng điểm có được hay không!” Tiết Thiên Vạn tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ chót, từ trong lồng ngực Tổ Kỳ tránh ra sau đó liền cộc cộc đát mà chạy ra, còn căm giận bất bình nói, “Ba ba một chút đều không cảm giác được phiền não của con, con không chơi với ba ba nữa.”

Không bao lâu, bóng dáng Tiết Thiên Vạn biến mất tại chỗ rẽ cầu thang lầu hai, Tổ Kỳ tính toán tiểu tử chắc chắn đi tìm Ông Ngọc Hương.

Từ năm năm trước Ông Ngọc Hương đăng ký cái weibo ghi lại cuộc sống hằng ngày của bà và Tiết Thiên Vạn, fan weibo càng ngày càng nhiều, tiếng tăm của bà và Tiết Thiên Vạn xcũng càng lúc càng lớn.

Khởi đầu cư dân mạng vì Tiết Thiên Vạn mới để ý weibo của bà, lâu dần, lực chú ý của bọn họ từ từ chuyển đến cách bảo dưỡng da dẻ và cuộc sống thường nhật của Ông Ngọc Hương.

Chưa tới nửa năm, Ông Ngọc Hương đã trở thành người nổi tiếng với lối sống thời thượng và thông minh, bà thường hay quay các clip trồng cây, làm mỹ phẩm từ cây cỏ hoặc chăm sóc dưỡng da, trang phục, cho tới bây giờ, số lượng fan trên weibo của bà không ngừng tăng vọt.

Ông Ngọc Hương trong lúc vô tình có được nghề phụ, bà cũng rất yêu thích công việc này, cũng không cùng Tổ Kỳ cùng Tiết Giác tranh giành cháu trai bảo bối, mà là thường xuyên ở trong phòng của bà quay clip.

Không biết Tiết Thiên Vạn có thể hay không quấn lấy Ông Ngọc Hương nghỉ ngơi một hồi, bây giờ bà luôn trong phòng làm việc cả ngày.

Tổ Kỳ lắc đầu bất đắc dĩ, quay đầu liền nhìn thấy Tiết Giác tan tầm trở về chẳng biết lúc nào đứng ở phía sau cậu.

“Anh về rồi.” Tổ Kỳ lập tức khôi phục lại vẻ mặt tươi cười híp mắt, đứng dậy đi lên trước thay Tiết Giác sửa lại cổ áo một chút.

Vốn Tiết Giác đang còn uể oải, lúc này đối đối diện với nụ cười của Tổ Kỳ, bỗng nhiên cảm giác hết thảy cảm giác mệt mỏi uể oải đều tan biến, hắn cúi đầu nhẹ nhàng cắn mũi Tổ Kỳ, sau khi thấy Tổ Kỳ nhăn mày, mới khẽ cười một tiếng mà kéo dài khoảng cách.

“Em lại chọc Thiên Vạn giận rồi.”

Tổ Kỳ có chút chột dạ, theo bản năng rụt cổ một cái nói: “Đây không phải là tại con trai đùa rất vui à…”

Tiết Giác còn muốn nói gì, thấy Tổ Kỳ làm ra cái bộ dạng học sinh tiểu học phạm lỗi, liền không nhịn được cười, nặn nặn mặt của đối phương, cười nói: “Lúc em dỗ nó cũng cần thời gian.”

Tổ Kỳ nói: “Vậy dỗ thôi.”

Tuy rằng câu nói này nói rất thoải mái, thế nhưng lúc Tổ Kỳ thực hiện lại có chút gian nan.

Có lẽ là bị Tổ Kỳ làm thương tổn lòng tự trọng bé nhỏ, lúc ăn cơm chiều Tiết Thiên Vạn ngồi trên ghế trẻ em, vùi đầu ăn cơm trong bát, không thèm nhìn Tổ Kỳ một cái.

Ông Ngọc Hương cũng không có phát hiện ra, nụ cười ôn hòa không ngừng gắp thức ăn vào trong đĩa cho Tiết Thiên Vạn.

Đầu tiên là mấy khối thịt kho tàu bóng loáng, sau đó là một cái cánh gà chiên giòn xốp xốp, cuối cùng là một bát canh gà nóng hổi…

Mấu chốt là ——Tiết Thiên Vạn toàn bộ đều ăn hết rồi.

Trước đây Tổ Kỳ vẫn không cảm giác được ăn như vậy là có vấn đề, lúc này nhớ lại bộ dạng giận dỗi của Tiết Thiên Vạn cách đây không lâu, liền cảm thấy có chút không được, vì vậy dùng đầu ngón tay gõ bàn một cái.

“Thiên Vạn.”

Nhóc con chả muốn để ý Tổ Kỳ, thế nhưng nghe ba ba gọi nhóc, vẫn là bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, cái miệng dẩu lên đến mức có thể treo đồ được rồi.

“Con không phải muốn giảm béo sao? Vậy thì đừng có ăn thịt kho tàu với đùi gà chiên, đều là đồ ăn giàu chất béo, dễ tăng cân.” Tổ Kỳ nói.

Nghe vậy, Tiết Thiên Vạn nghiêng nghiêng đầu, lộ ra vẻ mặt thắc mắc: “Con chưa nói con muốn giảm béo nha.”

Tổ Kỳ hỏi ngược lại: “Không phải con nói với ba con không muốn làm nhóc béo sao?”

Tiết Thiên Vạn nói năng có lý lẽ mà mở miệng: “Con đúng là không muốn làm nhóc béo, nhưng chuyện này với chuyện giảm béo đâu có liên quan.”

Tổ Kỳ kinh ngạc: “Con không giảm béo thì làm sao gầy lại được?”

“Con muốn có một phương pháp không cần giảm béo mà có thể gầy xuống.” Lông mày nhỏ của Tiết Thiên Vạn cau lại, khóe miệng dính vệt dầu bóng loáng do vừa uống canh gà xong, nhóc con khổ não mà chống cằm nói, “Không biết khi nào mới có phương pháp thích hợp nữa.”

Tổ Kỳ: “… Con nằm mơ đi.”

Tiết Thiên Vạn bị kích thích đến đôi mắt đỏ lên, chuẩn bị mở công tắt gào lên.

Ông Ngọc Hương nghe hai ba con nói chuyện, nhất thời cảm thấy đau lòng, vội vã ôm thân thể bụ bẫm nhỏ bé của Tiết Thiên Vạn, nhỏ nhẹ mà an ủi: “Không muốn giảm béo liền không giảm béo, Thiên Vạn của chúng ta cực kì xinh đẹp, có béo cũng đẹp.”

Tiết Thiên Vạn nước mắt rươm rướm mà dựa vào trong lồng ngực Ông Ngọc Hương, bi bô hỏi: “Bà nội, con thật sự rất béo sao?”

Ông Ngọc Hương hôn lên mặt Tiết Thiên Vạn, hòa ái mà cười nói: ” Thiên Vạn của bà không béo chút nào, hơn nữa khỏe mạnh một chút mới đẹp, lẽ nào con muốn bị bạn khác đẩy một cái liền ngã sao?”

Tiết Thiên Vạn vừa nghe lời này, nhất thời lộ ra vẻ mặt sợ hãi, vội vã đem mặt lay thành trống bỏi: “Con không muốn!”

“Phải tăng cân mới có sức.” Ông Ngọc Hương điểm điểm mũi Tiết Thiên Vạn.

Lần này Tiết Thiên Vạn rốt cục bị thuyết phục, lập tức thu hồi vẻ vặt rầy rĩ, bưng lên nửa bát canh gà còn lại uống sạch, sau đó nắm đùi gà gặm tiếp.

Tổ Kỳ: “…”

Trực giác nói cho cậu biết, thật sự nếu không ngăn cản, e sợ sau này Tiết Thiên Vạn sẽ lớn lên thành một bé bự.Vì vậy cơm nước xong trở lại phòng ngủ, Tổ Kỳ liền bắt đầu lập ra kế hoạch giúp Tiết Thiên Vạn giảm béo.

Vì bảo đảm kế hoạch hợp lý cùng khỏe mạnh, Tổ Kỳ cố ý gọi điện thoại cho chuyên gia dinh dưỡng tư nhân để đảm bảo Tiết Thiên Vạn có thể tập luyện khỏe mạnh và hấp thu chất dinh dưỡng đầy đủ.

Tiết Giác làm xong công tác ở thư phòng, trở lại phòng ngủ chỉ thấy Tổ Kỳ ngồi xổm trước bàn nhỏ hì hục viết gì đó, đến gần nhìn vào, ánh mắt hắn trên kế hoạch xem lướt qua một vòng, Tiết Giác nhịn không được xì một tiếng nở nụ cười.

“Trẻ con béo chút cũng không sao, em bây giờ nghiêm khắc với nó như vậy, nói không chừng sẽ khiến con bị sợ em.”

“Nếu như em vẫn tiếp tục cho nó béo lên nữa, mới sẽ khiến cho nó sợ hãi chính bản thân mình.” Tổ Kỳ đứng lên, xoa xoa cái eo có chút mỏi.

Tiết Giác từ phía sau ôm Tổ Kỳ, đem cằm để trên cổ cậu, xung quanh đều là hơi thở của đối phương, hắn một bên vừa nhẹ nhàng thay Tổ Kỳ xoa eo vừa nói: “Em xác định muốn mỗi sáng sáu giờ chạy bộ?

Bây giờ đã là thời tiết giữa hè, mặt trời khoảng 6,7 giờ sáng đã lên cao, dù cho là buổi sáng, vẫn nóng đến bùng cháy, vốn kỳ nghỉ hè ở trường của Thiên Vạn bắt đầu từ tuần tới nhưng do thời tiết quá nóng nên nhóc con được nghỉ sớm.

Trời nóng như vậy khí, để Tổ Kỳ mang theo Tiết Thiên Vạn chạy ở bên ngoài, Tiết Giác vẫn có chút đau lòng.

Nhưng mà niềm tin phải giúp trợ giúp Tiết Thiên Vạn giảm béo của Tổ Kỳ rất kiên định, căn bản không nghe lọt Tiết Giác khuyên bảo, gật đầu nói: “Vừa vặn thừa dịp em nghỉ ngơi hai tháng, xem có thể làm cho Thiên Vạn biến thành bé con cân đối hay không.”

Tiết Giác biết khuyên nhiều vô ích, cũng liền không nói thêm gì nữa.

Đợi đến khi Tổ Kỳ hoàn chỉnh lại kế hoạch của cậu, lúc tắm xong muốn lên giường, Tiết Giác đã sớm chuẩn bị thỏa đáng ngồi ở bên giường chờ đợi, mắt ba ba nhìn Tổ Kỳ đến gần.

Nếu là thường ngày, Tổ Kỳ khẳng định nhận ra được dục vọng trong đôi mắt của Tiết Giác, nhưng đáng tiếc hiện tại trong đầu cậu toàn là kế hoạch giảm béo cho con trai, liền mắt nhìn thẳng từ trước mặt Tiết Giác đi qua, sau đó đạp rơi dép lê, trở mình một cái chui vào trong chăn.

Tiết Giác: “…”

Tổ Kỳ quay đầu liền nhìn thấy Tiết Giác còn không hề động đậy mà đờ ở đó, vỗ vỗ chăn nói: “Tới ngủ đi.”

Tiết Giác trầm mặc chốc lát, tính thăm dò mà mở miệng: “Em nói ngủ loại nào?”

Tổ Kỳ hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ anh còn có thể đứng chổng ngược ngủ?”

Tiết Giác: “…”

Được rồi, buổi tối tuần trước bọn họ tiểu biệt thắng tân hôn đã mệt mỏi rồi, ngủ thì ngủ đi.

Sau khi tự an ủi bản thân, Tiết Giác cuối cùng cũng coi như không phiền muộn nữa, hắn lên giường nằm xuống bên cạnh Tổ Kỳ, đưa tay tắt đèn.

Tổ Kỳ ngồi trong bóng tối một chút, lúc này mới phát hiện được cảm xúc của Tiết Giác không đúng, không khỏi bật cười, cúi đầu trên gương mặt Tiết Giác hôn một cái.

“Ngày mai còn phải dậy sớm đấy,lần sau được không?” Giọng điệu ôn hòa như là đang dỗ con nít.

“Được.”Giọng nói Tiết Giác nghe có chút buồn buồn, hắn đưa lưng về phía Tổ Kỳ giận dỗi một chút, nhận ra được Tổ Kỳ nằm xuống, hắn lại đột nhiên xoay người đem người ôm vào lòng.

Tổ Kỳ: “…”

A, quỷ hẹp hòi.

Tuy rằng Tổ Kỳ nói thì nói như thế, thế nhưng sự thực chứng minh, cái cậu gọi là “lần sau” chỉ sợ là hai tháng sau khi cậu và Tiết Thiên Vạn kết thúc rèn luyện, đồng thời khi đó Tổ Kỳ đã kết thúc nghỉ phép đi nơi khác đóng phim.

Lúc Tiết Giác chậm chạp nhận ra chuyện này, hai tháng kỳ nghỉ của Tổ Kỳ đã qua một nửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.