Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân

Chương 5: Chương 5: Trả thù lao




Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường

___________________________

Tiết Giác nhận thức Tổ Kỳ thời gian không lâu, thế nhưng tính ra cũng đã hơn nửa năm, hắn biết Tổ Kỳ là dạng người gì -- hư vinh hám lợi, vì trèo lên cao có thể không từ thủ đoạn nào.

Những điểm xấu này của Tổ Kỳ từ lâu đã in sâu trong tâm trí Tiếc Giác, vì vậy hắn dù như thế nào đều sẽ không nghĩ tới Tổ Kỳ cư nhiên chủ động đề nghị chia tay.

Hoặc nói đây chỉ là kế lùi một bước tiến hai bước của Tổ Kỳ?

Tiết Giác không hiểu, bất quá hắn cũng không muốn để chuyện nhỏ nhặt này phân tán quá nhiều tinh lực. Nhưng chẳng mấy chốc Tiết Giác phát hiện Tổ Kỳ ăn mặc hoa hòe, nhất thời nhăn chặt mày lại.

“Cậu ăn mặc như vậy bước vào đây?”

“Nếu không thì sao?” Tổ Kỳ cong mắt cười khẽ, không để ý lắm mà giơ tay kéo kéo y phục trên người, “Nếu muốn nói chuyện quan trọng như chia tay vậy đương nhiên phải mặc quần áo tôi thích nhất rồi, anh nhìn xem có đẹp không?”

Dứt lời, Tổ Kỳ tiện hề hề đứng lên, cố ý chậm rãi xoay chuyển vài vòng trước mặt Tiết Giác.Tiết Giác tức giận đến sầm mặt lại rồi, trên người tản mát ra áp suất thấp cơ hồ có thể ngưng tụ mọi thứ, nụ cười trên mặt Tổ Kỳ không khỏi càng thêm xán lạn.

“Anh xem, thứ tôi thích anh lại không thích, công việc của anh tôi một chút cũng không giúp được, chúng ta thật sự không thích hợp ở với nhau.”

Tổ Kỳ giọng điệu từ từ nghiêm túc, cậu không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào sắc mặt tối tăm của Tiết Giác, nghiêm túc nói, “Nếu như anh lo lắng sau khi chia tay sẽ đối với anh và Tiết gia tạo nên tổn thất danh dự, vậy anh có thể đem trách nhiệm đều đẩy lên trên người tôi, dù cho nói tôi ôm lấy tiền chạy cũng được, tôi không để ý.”

Mệnh sắp không còn, còn để ý thanh danh làm cái gì?

Chỉ cần còn sống, tiền có thể chậm rãi mà kiếm, thanh danh có thể chậm rãi tích góp, cậu và tiểu tử trong bụng còn thời gian cả đời để mà từ từ thực hiện.

Tổ Kỳ từ tận trong đáy lòng muốn thuyết phục Tiết Giác, nhưng Tiết Giác lại xem thường cười lạnh: “Cậu đương nhiên không để ý, nếu cậu để ý thì đã không bỏ thuốc tôi.”

Tổ Kỳ: “...”

Nha, cậu hình như nhớ ra rồi, trong tiểu thuyết xác thực đã từng viết qua, “Tổ Kỳ” ở trong yến hội hạ cái thứ thuốc “cường cường “ gì đó trong ly rượu của Tiết Giác, sau đó lợi dụng cơ hội dìu Tiết Giác lên lầu nghỉ ngơi, đêm xuân một lần.

Một chiêu hạ đo ván...

Ai, đều do nguyên chủ ngày đó làm chuyện hoang đường làm hại cậu bây giờ hướng Tiết Giác nói chia tay lại chọc hắn nổi giận.Tiết Giác thấy Tổ Kỳ giống như bị chọt trúng tâm sự sững sờ không lên tiếng, khóe miệng không khỏi nhếch lên một độ cong trào phúng.

“Tiết gia không thể để cậu muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, đừng quên phía sau có vô số con mắt nhìn chằm chằm chúng ta, ngày hôm nay cậu ở trước mặt nhiều người lộ diện, ngày mai sẽ liền bị hủy hoại không còn một mống, thời điểm đó cậu có chạy tới chân trời góc bể họ cũng sẽ đuổi tới.”

Tiết Giác nói chuyện âm lượng không cao, nhưng là từng chữ đều mang theo khí thế không thể chối từ, làm cho Tổ Kỳ phải rụt lại, vừa nãy tự cho là có thể thuyết phục đối phương nhưng trong chớp mắt lòng tự tin biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.Tổ Kỳ sững sờ đứng tại chỗ, miệng khép khép mở mở, lại không biết nên nói cái gì.

Tiết Giác liếc nhìn đồng hồ trên ttay, lập tức cầm điện thoại di động lên bấm một cú điện thoại. Một lúc sau, điện thoại di động của Tổ Kỳ ong ong rung hai lần, có tin nhắn mới.

Cậu theo bản năng mở khóa điện thoại vào xem hộp thư, rất nhanh liền nhìn thấy nội cung tin nhắn--Tài khoản của cậu được chuyển vào một nghìn Vạn ( gần bằng 10 triệu NDT, tức 1 Thiên Vạn nhóe hãy ghi nhớ chữ Thiên Vạn này,còn vì sao thì các chương sau sẽ biết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.