Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân

Chương 16: Chương 16: Xoa bóp chân




P/s: Hài hai!!!! Tui đã trở lại rồi đây, dạo này bị đồ án hành quá không đăng chương mới kịp hôm nay bù 2 chương nhé!!! Đọc truyện vui nhé các nàng! Nhớ follow trang Củ Cải để theo dõi truyện mới nữa nhé! YÊU YÊU (ღ˘⌣˘ღ) (ღ˘⌣˘ღ) (ღ˘⌣˘ღ)

Bách Quang Kiến đoán được Tổ Kỳ bán tĩnh tâm dưỡng sinh phấn sẽ khiến cho sóng lớn mênh mông, lại không nghĩ rằng mới hơn một tháng, lại sốt đến độ này. Lại không nói làng du lịch ngăn trở ít nhiều người đến đây cầu mua, ngay cả Bách Quang Kiến cũng nhận được điện thoại của một bằng hữu nhiều năm không liên lạc để giúp hăn mua một túi.

Đối với việc này, Bách Quang Kiến chỉ có thể biểu thị tình cảm chứ cũng không giúp được gì.

Vì để duy trì hiệu quả hiếm có này, Bách Quang Kiến hận không thể từ sáng tới tối đều lấy một muống to Dã Cúc phấn trong lọ để trên giường mỗi đêm. Cứ như vậy, dù cho ông ta mua hai mươi mấy túi Dã Cúc phấn cộng thêm một nắm Dã Cúc tươi, đó cũng là không đủ dùng.

Bởi vậy, Bách Quang Kiến thỉnh thoảng đến bái phỏng Tổ Kỳ một chút, thuận tiện hỏi thăm khi nào lô hàng mới bột phấn sẽ bán ra.

Một tháng qua, Bách Quang Kiến không chỉ hoàn toàn cáo biệt bệnh mất ngủ,ngay cả tóc cũng mọc ra không ít.

Cho đến hiện tại, tóc ông ta đã trở lại như hồi còn trẻ, hơn nữa giấc ngủ sung túc cùng thời quen nghỉ ngơi điều độ làm cho tinh thần của ông ta sảng khoái không ít, hoàn toàn không thấy vành đen cung bọng mắt.Thậm chí Trần Mỹ Hinh thời điểm tìm đến, đều thiếu chút nữa không nhận ra Bách Quang Kiến.

“Lạy trời, ông đi sửa mặt?” Trần Mỹ Hinh trợn tròn đôi mắt rang điểm đậm của mình, thần sắc cực kỳ khó mà tin nổi trên dưới quan sát Bách Quang Kiến một vòng.

Bách Quang Kiến cau mày nói: “Tôi đã lớn tuổi như vậy sửa mặt cái gì? Gần đây ăn ngon ngủ ngon, cũng đem tinh thần dưỡng thật tốt.”

Trần Mỹ Hinh cười nhạo, vươn tay muốn kéo tóc Bách Quang Kiến: “Ghê gớm nhỉ, ngay cả tóc giả đều đeo lên.”

Hiện tại Bách Quang Kiến xem tóc mình như bảo bối, ngay khi Trần Mỹ Hinh vươn tay về trước mặt,ông ta vội vàng né tránh, tiện tay một cái tát vỗ vào trên mu bàn tay Trần Mỹ Hinh: “ Ăn nói cho cẩn thận, đừng táy máy tay chân.”

Nếu là trước, bị đánh một cái Trần Mỹ Hinh nhất định trở mặt tại chỗ đồng thời tìm Bách Quang Kiến làm ầm ĩ, nhưng mà thời khắc này,bà ta nhìn Bách Quang Kiến mặt hào hoa phong nhã, trong nháy mắt không thể nổi điện được. ( vẫn là bà này mê trai nhé ◤(¬‿¬)◥ khinh bỉ)

Bách Quang Kiến vốn là dáng dấp không tệ, rũ bỏ tinh thần tang thương, bây giờ tươi cười rạng rỡ ông ta quả thực như là biến thành người khác.

Chậm rãi từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại Trần Mỹ Hinh sờ sờ đơn thỏa thuận ly hôn đặt ở trong bao, bà ta vốn là dự định chờ Bách Quang Kiến tỉnh táo lại sau lại cẩn thận đàm luận một chút việc ly hôn.

Nhưng là bây giờ, bà ta đột nhiên không nghĩ sẽ ly hôn.

“Đúng rồi, tôi gọi cho bà nhiều cuộc như vậy đều không tiếp, làm sao hiện tại lại nhớ tới tìm tôi?” Bách Quang Kiến cũng không biết Trần Mỹ Hinh trong đầu suy nghĩ gì, ông ta đối với Trần Mỹ Hinh lạnh nhạt cáu kỉnh.

“Trước chúng ta đều quá bốc đồng, tôi nghĩ chờ chúng ta song phương tỉnh táo lại sau đó mới nói chuyện.” Trần Mỹ Hinh tiến lên kéo cánh tay lại Bách Quang Kiến, giương mắt nhìn người ôn văn nhã nhặn bên cạnh mình, lòng bà ta có chút gợn sóng.

Tuy rằng Bách Quang Kiến tuổi tác đã lớn, thế nhưng thời gian lắng đọng cùng tích lũy chỉ có thể ở trên người ông ta dấu ấn của sự thành thục, đây là điểm mà những nam nhân trẻ tuổi bên ngoiaf không thể nào sánh được.

Lại nghĩ đến bà ta bao nuôi cái người kia vì tranh chấp với người yêu cũ, hoàn chọc tới Tiết Giác, công việc gặp trắc trở khắp nơi, kết cục mọi người tránh hắn như rắn rết, còn không thấy ngại mà khóc lóc tìm bà ta xin giúp đỡ.

Sách, thực sự là liếc mắt nhìn liền cảm thấy phiền lòng.

May là Bách Quang Kiến chỉ là ở bề ngoài có điểm biệt nữu mà thôi, cũng không có thật sự muốn cùng Trần Mỹ Hinh kết thúc đoạn hôn nhân này.

Biết rõ tính nết ông ta Trần Mỹ Hinh gọi điện thoại cho nhân viên công tác của làng du lịch đưa tới nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, tự tay nấu một bàn ăn tràn đầy mỹ vị cho Bách Quang Kiến, trong thời gian ăn cơm, hai vợ chồng dường như trở về thời điểm ân ái hào thuận.

Chạng vạng, Trần Mỹ Hinh trốn vào trong phòng vệ sinh, đem đơn thỏa thuận ly hôn mang theo xé thành từng mảnh nhỏ bỏ vào bồn cầu xả đi.

Một hơi làm xong những việc này, Trần Mỹ Hinh cũng quyết định cắt đứt những mối quan hện ngổn ngang bên ngoài kia.

Thật không biết bà ta lúc trước suy nghĩ thế nào, một người chồng ôn hòa lại biết kiếm tiền, tâm địa cũng không giảo hoạt không muốn, cư nhiên lưu luyến những loại ong bướm bên ngoài chỉ biết nhìn chằm chặp vào tiền của bà ta.

Vào giờ phút này, Trần Mỹ Hinh quyết định cùng Bách Quang Kiến hảo hảo sống tiếp.

Tổ Kỳ dưới ánh mắt ghét bỏ của Tiết Giác ăn xong nửa con vịt quay, sau khi lau khô hai tay đầy dầu mỡ, cậu liền chống đỡ vòng eo có chút tê dại ung dung thong thả đi ra ngoài.

“...” Từ đầu tới đuôi bị lơ là Tiết đại tổng tài đôi mắt đều sắp trừng thành bóng đèn điện.

“Chờ đã.” Tiết Giác vội vội vã vã đứng dậy, ba chân bốn cẳng tiến lên ngăn cản Tổ Kỳ, “Đã trễ thế này, cậu còn muốn đi đâu?”

Tổ Kỳ nhẹ như mây gió liếc mắt Tiết Giác: “Tản bộ, tiêu cơm.”

Tiết Giác nhăn lại mày, giọng điệu cương quyết nói rằng: “Sân sau lớn như vậy còn chưa đủ cho cậu đi sao? Buổi tối liền cẩn thận ở chỗ này, không có việc gì đừng chạy loạn khắp nơi.”

Tổ Kỳ cười tủm tỉm vỗ xuống vai Tiết Giác: “Vậy anh liền cẩn thận mà ngốc ở đây đi, tránh sang bên cạnh đừng cản đường, ngoan.”

Ngữ khí như dỗ dành chó con. (Tiết đại cẩu (”◔౪◔))

“...” Tiết Giác đột nhiên xệ mặt xuống, phảng phất như nuốt phải ruồi.

Tổ Kỳ không tâm tư cùng Tiết Giác hao tổn nữa, thấy thời gian không sai biệt lắm, liền kiên trì bụng tiếp tục đi ra ngoài.

Đáng tiếc thân thể cảm giác cũng không hơn gì cột mấy cái đẩy tạ, lúc thường Tổ Kỳ ngồi lâu đều sẽ cảm thấy đau lưng mỏi eo, hiện tại bất quá đi một đoạn đường mà thôi, hai chân liền như nhũn ra.

Trên con đường nhỏ trong rừng cây này hiện tại không thấy thân ảnh người nào qua lại, đèn đường mờ vàng đem bốn phía bao phủ lên màu sắc hoàn toàn mông lung.

Nơi này đặc biệt yên tĩnh, tiếng côn trùng kêu vang đều là đứt quãng, cho nên tiếng bước chân đi theo phía sau Tổ Kỳ đặc biệt rõ ràng.

Tổ Kỳ vừa đi vừa nghỉ, thực sự không kiên trì được, thẳng thắn đặt mông ngồi vào ghế dài ven đường trên, quay đầu liền nhìn thấy người theo ở phía sau bảo trì khoảng cách không xa không gần, im lặng không lên tiếng.

Mấy ngày nay cậu cũng đã hiểu được đôi chút con người Tiết Giác, Tổ Kỳ phát hiện người này thực sự là dị thường hẹp hòi, hay vì đôi lời trêu chọc của cậu ma sinh khí cả ngày.

Phỏng chừng lúc này, Tiết Giác liền bởi vì chuyện buổi tối cậu nhất định phải ăn vịt quay mà cáu kỉnh đây.

Tổ Kỳ bất đắc dĩ thở dài, cậu không có kinh nghiệm dỗ người, trước khi xuyên vào trong sách cậu ở trường cũng chỉ quen biết năm người bạn, cuối cùng đều là chê cậu quá lạnh nhạt mà xa lánh cậu.

Đồng thời đối mặt Tiết Giác một bá đạo tổng tài còn cao hơn cậu, Tổ Kỳ không có cách nào thuyết phục chính mình đem đối phương xem là cô vợ nhỏ mà dỗ dành.

Tổ Kỳ tại trên ghế dài ngồi ước chừng mười phút, Tiết Giác cũng liền không nhúc nhích tại cách đó không xa đứng im lặng, cuối cùng vẫn là Tổ Kỳ trước tiên khiêm tốn đối Tiết Giác vẫy tay: “Anh tới ngồi đi, đứng đã lâu như vậy không mệt?”

Tiết Giác phi thường lạnh lùng trả lời: “Không mệt.”

“...” Tổ Kỳ mặt đen lại “Vậy anh cứ tiếp tục đứng đi.”

Nói thì nói như thế, Tiết Giác đến cùng vẫn là chậm rì rì đi tới bên cạnh Tổ Kỳ ngồi xuống, thuận tiện đem chiếc áo khoác mỏng vẫn cầm trên tay khoác lên vai cậu.

Ngày mùa hè gió đêm mang theo nhiệt độ ấm áp dễ chịu, Tổ Kỳ mặc quần áo ngày đó làm riêng trong cửa hàng, cũng không cảm thấy lạnh, nhưng cậu không đem áo khoác trả lại Tiết Giác, ngược lại còn nhấc lên tay nắm chặt.

Thật sự là một người nói một đằng làm một nẻo, Tổ Kỳ tâm lý buồn cười nghĩ, bất quá thật đáng yêu, ít nhất người thật so với trong tiểu thuyết viết càng thêm làm người yêu thích.

Nghĩ như thế, Tổ Kỳ bỗng nhiên nhấc chân khoát lên trên đùi Tiết Giác, có chút khó chịu cau mày nói: “Chân của tôi rất tê, anh giúp tôi xoa bóp đi.” ( Kỳ Kỳ biết làm nũng với chồng rồi, Tiết Giác là cái đồ biệt nữu, ngạo kiều chứ bá đạo cái gì thiết nghĩ nên sửa thuộc tính công lại ( ̄︶ ̄)/ )

Tiết Giác cúi đầu nhìn cái chân thẳng tắp trước mặt nửa ngày, lập tức quay đầu, dùng ánh mắt cực kỳ khiếp sợ trừng Tổ Kỳ: “Cậu kêu tôi giúp cậu bóp chân?”

Tổ Kỳ sắc mặt dần trở nên lạnh lẽo, mặt không hề cảm xúc điểm điểm bụng của mình: “Đây là con trai của anh, anh không làm thì ai tới làm?”

Tiết Giác: “...”

Do dự một chút, Tiết Giác hai tay khoát lên bắp chân nhỏ của Tổ Kỳ, tay chân vụng về mà xoa nắn, hắn chưa từng hầu hạ bất luận người nào, không dám dùng quá sức.

Tổ Kỳ trơ mắt nhìn Tiết Giác biểu tình từ vừa mới bắt đầu chịu nhục đến lúc sau mặc cho số phận, thiếu chút nữa bật cười, may là cậu ngay tại cái trừng mắt của Tiếc Giác ngừng lại ý cười, vội vàng làm bộ ho khan hai tiếng.

Không thể không nói Tiết Giác là người có năng lực tự học cùng tiếp thu nhanh, không đầy một lúc nắm giữ kỹ xảo xoa bóp nặng nhẹ thoả đáng.

“Chỗ này cũng tê?” Tiết Giác hỏi, phảng phất đã hoàn toàn nắm lấy tiểu đệ đệ bên trong của cậu.

“Chỗ đó không tê.” Tổ Kỳ khóe miệng hơi vểnh lên, cặp mắt đào hoa xinh đẹp bên trong tựa hồ lóe ánh sáng óng ánh, cậu từ trong túi áo lấy ra tiền mặt nhét vào trong tay Tiết Giác, phóng khoáng nói, “Hôm nay gia đây cao hứng, thưởng cho anh.”

Tiết Giác cầm lấy tiền mặt định thần nhìn lại, nhất thời sắc mặt đen như than.

Một tờ nhân dân tệ.

“Ừ, cậu thật là hào phóng nhỉ.” Trầm mặc hơn nửa ngày, Tiết Giác mới nghiến răng nghiến lợi bỏ ra một câu nói như vậy.

“Ân huệ nho nhỏ thôi, không cần để ở trong lòng.” Tổ Kỳ không phản đối khoát tay áo một cái, lập tức đem chân khác cùng nhau đặt lên trên đùi Tiết Giác, “Nếu anh đều đã thành thục xoa bóp như vậy, vậy thì làm tiếp đi.”

Tiết Giác: “...”

Hắn thực sự là càng ngày càng cảm thấy được Tổ Kỳ da mặt của người này so với tường thành còn dày hơn, thái độ là một bộ chuyện đương nhiên ra lệnh cho hắn, thật giống hắn từ nhỏ đã thiếu nợ cậu.

Rõ ràng lúc trước người bỏ thuốc là Tổ Kỳ, chủ động bò lên trên giường hắn là Tổ Kỳ, há mồm yêu cầu đính hôn kết hôn vẫn là Tổ Kỳ...

Cuối cùng hắn lại đối với cậu như làm trâu làm ngựa, người không biết còn tưởng rằng là hắn thiên tân vạn khổ đuổi tới Tổ Kỳ, đồng thời mặt dày mày dạn víu Tổ Kỳ không tha.

Tổ Kỳ bình tĩnh nhìn Tiết Giác sắc mặt lúc trắng lúc xanh, ngắn ngủi trong vài giây biến đổi mấy lần, mãi đến tận tầm mắt đảo qua bụng cậu, hết thảy lửa giận trong nháy mắt quay về bình tĩnh.

“Xoa bóp đi.” Tổ Kỳ run chân.

Tiết Giác nhận mệnh xoa bóp, một bộ sống không còn gì luyến tiếc.

Hai người liền như vậy mà trải qua một canh giờ mới đi đến chỗ của Bách Quang Kiến, còn chưa gõ cửa, liền gặp được hai vợ chồng Bách Quang Kiến đang nắm tay dạo hồ trở về.

Ánh mắt đảo qua Trần Mỹ Hinh thân mật kéo hai tay Bách Quang Kiến, Tổ Kỳ bất động thanh sắc nhướn mày, đỉnh đầu đều sắp xanh biếc thành Hồi Hột đại thảo nguyên, còn ở đó cười đến như xuân như gió.

Bách Quang Kiến vội vã nắm Trần Mỹ Hinh lại đây giới thiệu lẫn nhau một phen, cười ha hả nói rằng: “Thật trùng hợp, không nghĩ tới chúng ta buổi tối đi ra tản bộ đều có thể gặp.”

“Thật khéo, chúng tôi là muốn tới tìm ông.” Tổ Kỳ cười nói, “Nhờ phục của Bách tiên sinh, sinh ý của tôi mới tốt như thế, cho nên muốn mời ông ăn cơm, không biết Bách tiên sinh có thể không nể nang mặt mũi.”

Bách Quang Kiến sắc mặt vui vẻ, nhất thời mặt mày hớn hở: “Tổ tiên sinh chiếu cố như vậy tôi đương nhiên nên để tôi mời mới phải.”

Vì vậy hai người trò chuyện vui vẻ ước định thời gian ăn cơm, chỉ có Tiết Giác cùng Trần Mỹ Hinh từ đầu đến cuối không có mở miệng nói chuyện sắc mặt càng khó coi.

Tổ Kỳ đương nhiên sẽ không bỏ qua Trần Mỹ Hinh nhân vật trọng yếu này, cười tủm tỉm nhìn về phía nàng bà ta: “Bách phu nhân cũng tới đi?”

Không chờ Trần Mỹ Hinh nói chuyện, Bách Quang Kiến liền cướp trước trả lời: “Đương nhiên sẽ đi, coi như là hai nhà chúng ta người tụ hợp ăn cơm, trao đổi một chút tình cảm cũng tốt.”

Trần Mỹ Hinh nghĩ đến Tổ Kỳ cùng Thạch Hạo có ân oán khúc mắc, vốn không muốn cùng bọn họ dính líu, để tránh khỏi chọc phiền phức không tất yếu, nhưng là Bách Quang Kiến đã nói như vậy, bà ta đành phải kiên trì đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.