Hai bóng dáng thướt tha bước ra khỏi quán bar u ám, lại đi vào đầu đường tối tăm nhưng không khí lại trong trẻo mát mẻ tốt hơn trăm ngàn lần.
Lặng lẽ đi ở phía sau một lát, Triệu Uyển Bình ruốt cuộc mở miệng hỏi: “Chị dâu, chị thật sự đã ký vào đơn ly hôn rồi sao?” Bên trong quán quá rượu mức ồn ào làm hai người hoàn toàn không thể nói chuyện với nhau, đành phải yên lặng uống rượu, cho đến bây giờ mới có cơ hội hỏi.
"Hừ, chị dâu? Đừng có mà gọi tôi là chị dâu nữa, tôi không có phúc đó." Chung Vân Thiến bất đắc dĩ lại không cam lòng hừ nhẹ một tiếng.
"Thật không có khả năng xoay chuyển được sao?" Triệu Uyển Bình hiểu rõ trong lòng nên hơi chột dạ hỏi.
"Cô nghĩ còn có thể xoay chuyển được sao?" Chung Vân Thiến quay đầu nhìn cô một cái sau đó hỏi ngược lại."Tôi không hiểu Khắc Phàm làm sao có thể tìm được đến PUB mà tôi thường ghé."
Triệu Uyển Bình chính vì thế mà chột dạ, bởi vì tin tức về cái PUB kia chính là cô cung cấp cho Vi Khắc Phàm. Nhưng việc này cũng không thể trách cô, dù sao tội xúi giục giết người cũng không nhẹ!
Cô cúi thấp đầu, nhìn mũi giày của mình trên lối đi bộ. "Chị... chị làm sao có thể làm ra chuyện xúi giục giết người đáng sợ như vậy chứ?"
Giọng nói của cô giống như là quở trách hành vi của Chung Vân Thiến nhưng thật ra là đang nói: là cô tự mình làm ra chuyện xúi giục giết người, ngàn vạn lần không được trách tôi vô tình, tôi không muốn dây dưa vào việc này.
"Nếu cô mà ở đó thì cũng sẽ làm như vậy thôi, tôi chỉ là xúi giục giết người, còn cô có thể sẽ tự mình giết chết tình nhân bên ngoài của chồng mình!" Chung Vân Thiến dùng giọng điệu khẳng định nói.
Làm chị em dâu một thời gian, Chung Vân Thiến làm sao có thể không biết tính cách của Triệu Uyển Bình.
Hai người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cấu kết với nhau làm chuyện xấu, thường xuyên chơi đùa chung, có lẽ rãnh rỗi không có việc gì liền nghi ngờ chồng nuôi người tình bên ngoài, tìm thám tử tư theo dõi từng hành động của chồng mình thì Triệu Uyển Bình tuyệt đối không hề thua cô ta!
Triệu Uyển Bình bị chặn miệng, á khẩu không trả lời được, bởi vì cô ta thật sự có thể làm như vậy, cũng chính vì sợ mình có thể như vậy nên cô ta mới nắm trong tay từng hành động của chồng để phòng ngừa chu đáo.
"Anh hai thật sự vô tình, kiên quyết muốn ly hôn sao?" Biết rõ câu hỏi của mình là vô nghĩa, cô chỉ hỏi để tỏ vẻ quan tâm thôi !
"Không ký lại có thể làm như thế nào? Đối phương ngay cả con cũng đã có, hiện tại là một, thêm nữa là hai đứa, mà tôi ngay cả một cũng không sinh được."
"Không sinh được còn có những biện pháp khác, còn chưa nhất định phải tìm người tình bên ngoài!" Việc này cũng làm cô ta âm thầm lo lắng, chính cô ta cũng không sinh được, có lẽ phải nói là --- không dám sinh mới đúng.
Chung Vân Thiến đột nhiên dừng bước lại , nhìn lên trời đêm quang đãng.
Tối nay, trăng như lưỡi liềm, sao như những chấm nhỏ rực rỡ, mây thưa thớt qua ánh trăng, ánh sáng bạc rơi đầy mặt đất.
"Uyển Bình, cô nói cho tôi biết cái gì gọi là tình yêu? Chẵng lẽ tôi yêu Khắc Phàm còn chưa đủ? Tình yêu của tôi dành cho Khắc Phàm ít hơn Nhâm Hiểu Thần sao?" Chung Vân Thiến từ từ thở dài một hơi.
Triệu Uyển Bình biết tại sao Chung Vân Thiến lại hỏi như vậy.
Vi Khắc Phàm và Nhâm Hiểu Thần yêu nhau, ngay chính hai người đã cho là đến trình độ có thể sánh cùng trời đất, đến chết cũng không thay đổi, trong mắt người ngoài dĩ nhiên cũng là chỉ muốn làm uyên ương không muốn làm tiên, huống chi là Chung Vân Thiến - vợ của Vi Khắc Phàm.
"Bọn họ cho rằng bọn họ yêu nhau, mà anh hai từ trước đến giờ lại chưa từng yêu chị, ngay từ đầu chính chị xếp đặt kết hôn với anh hai." Triệu Uyển Bình nói ra sự thật mà mình biết.
Chung Vân Thiến có thể chấp nhận bất cứ sự thật nào bởi vì tất cả mọi chuyện hôm nay là do cô gieo gió gặt bão, cô chỉ là không cam lòng vì bị Triệu Uyển Bình phản bội, cô làm sao không biết tin tức cô thường đi cái PUB đó là do Triệu Uyển Bình cung cấp, chỉ có Triệu Uyển Bình biết rõ tất cả giao thiệp của cô.
Hai người là cá mè một lứa, Triệu Uyển Bình không nên đánh cô từ phía sau như vậy.
Hôm nay cô ký đơn ly hôn, phải hoàn toàn rời xa Vi Khắc Phàm, mà cô còn có thể ngồi uống rượu cùng với người phản bội của mình, chính là muốn trước khi rời khỏi Đài Loan đi Hồng Kông, cô sẽ tặng Triệu Uyển Bình vài câu nói phản kích để làm bản thân thoải mái một chút.
Chung Vân Thiến lại tiếp tục đi bộ, giống như lơ đãng hỏi: "Vậy còn cô, Cô và Thiếu Phàm yêu nhau sao, tôi đương nhiên biết cô yêu Thiếu Phàm, nhưng Thiếu Phàm không yêu cô giống như vậy."
"Thiếu Phàm chắc chắn là có yêu tôi, chúng tôi kết hôn là do hai bên tự nguyện, tôi với cô không giống nhau". Cô bây giờ rất sợ bị giống Chung Vân Thiến, nếu thật sự như vậy thì hôn nhân của cô chẳng phải khó duy trì.
Sau khi biết tình yêu của Vi Khắc Phàm và Nhâm Hiểu Thần, cô cũng tự hỏi cô và Vi Thiểu Phàm là yêu nhau sao? HPVN
Là yêu nhau, hay chỉ là một lúc đam mê nhất thời?
"Uyển Bình, đừng tự lừa mình dối người, Khắc Phàm và Thiếu Phàm là anh em nên tính tình không khác nhau mấy, tôi thấy Thiếu Phàm đối với cô ngày càng lạnh nhạt, rất giống Khắc Phàm đối với tôi." Cô ta muốn so sánh với Triệu Uyển Bình, thậm chí cô ta còn có ý xấu, hy vọng Triệu Uyển Bình và cô ta đi lên cùng một con đường.
Dù sao cô ta cũng không phải là vợ tốt mẹ hiền, cô ta còn chơi đùa ở ngoài nhiều hơn mình. Chẳng qua là cô may mắn hơn thôi, cho đến bây giờ chồng cô còn chưa nuôi tình nhân thôi!.
Triệu Uyển Bình láng máng biết được mục đích Chung Vân Thiến hẹn cô là cố ý làm mình tức giận, nguyền rủa mình.
"Thiếu Phàm là do quá bận, nên mới lạnh nhạt với tôi." Mặc dù sự thật đúng như Chung Vân Thiến nói, cô cũng tuyệt đối không thừa nhận.
"Uyển Bình, cô không phải đã đi kiểm tra rồi sao, tại sao vẫn không thể có thai?". Trong giọng nói hiển nhiên không nghe được sự quan tâm, cô ta mong chờ nghe được tình huống thảm hại hơn so với chuyện của chính mình.
Được, cô ta thế nhưng lại cố tình hỏi mình vấn đề này. Triệu Uyển Bình không muốn nói nhiều, nhưng mà không thể không trả lời, nếu bỏ qua nghĩa là trở mặt, cho nên cô không thể làm gì khác hơn là nói ra sự thật: "Tình huống của tôi và chị không giống nhau, bác sĩ nói tôi uống quá nhiều thuốc giảm béo, thuốc tránh thai, làm cho thể chất thay đổi, không thể sinh con, chỉ cần không dùng thuốc nữa sẽ có cơ hội có thai."
Chung Vân Thiến cười trào phúng, "Không phải cô nói cả một năm không uống thuốc đó à, tại sao vẫn không có thai? Không phải là cô không hấp dẫn được Thiếu Phàm, làm cho Thiếu Phàm không đủ “cố gắng” chứ?".
Khi Chung Vân Thiến nói ra một nửa sự thật! Triệu Uyển Bình rất muốn xoay người bỏ chạy, nhưng cô biết mình không nên làm như vậy, đành phải “vịt chết cứng mỏ” phủ nhận sự thật.
"Không phải như vậy, tôi vẫn hấp dẫn được Thiếu Phàm giống như lúc mới kết hôn, bác sĩ nói vì thể chất thay đổi nên cần phải có thời gian."
Chung Vân Thiến cười nhẹ, trên mặt rõ ràng không tin nhưng ngoài miệng lại nói: "Tôi chúc hai người sớm sinh quý tử, cho dù tôi đã về Hồng Kông cũng sẽ quay lại đưa tiền lễ."
Cô không cần loại tiền lễ này, chỉ muốn nhanh tiễn Chung Vân Thiến đi thì cô mới có thể thoải mái.
"Không phải sáng sớm nay chị bay sao, xem thời gian cũng nên đến sân bay rồi."Triệu Uyển Bình thừa dịp nói sang chuyện khác.
"Đúng là nên đi rồi." Chung Vân Thiến đi xuống lối đi bộ, chuẩn bị bắt taxi, trong lòng tính toán lúc này cũng nên kết thúc buổi nói chuyện hôm nay với Triệu Uyển Bình.
"Uyển Bình, hai chúng ta đúng là đồng bệnh tương liên, tôi là Hoa Hậu Hồng Kông, cô là Người mẫu nổi tiếng, chúng ta có bề ngoài xuất sắc, đều lấy những người chống có quyền thế, nhưng cố tình chúng ta lại không có biện pháp mang thai, tính cách cũng đều không phải kiểu hai người đó thích." Cô ta ngừng một chút xem phản ứng của Triệu Uyển Bình.
Triệu Uyển Bình không trả lời, chỉ chăm chú nhìn bên kia đường hi vọng taxi mau mau đến, nếu không cô ta không nhịn được đến lúc Chung Vấn Thiến rời đi liền trở mặt với chị ta.
Chung Vân Thiến tiếp tục nói: "Cô đã từng nói không muốn sinh con, con có thể đến cô nhi viện tìm, nhưng đàn ông không nghĩ như vậy, ai chẳng mong muốn có đứa con do chính mình sinh ra, nhà họ Vi sản nghiệp to lớn lại càng quan tâm đến vấn đề này hơn. Uyển Bình bây giờ tôi ly hôn rồi, cô cũng phải cẩn thận, cảnh ngộ của chúng ta quá giống nhau!"
Đã muốn đi, cô ta còn nói những thứ này làm gì, quả nhiên là cố ý nguyền rủa mình!. Đang lúc Triệu Uyển Bình đã không nhịn được nữa thì may mắn có chiếc xe taxi đi tới trước mặt, cô vội vàng đưa tay ngăn nó lại.
"Uyển Bình, bảo trọng." Chung Vân Thiến cố tình nhấn mạnh hai chữ bảo trọng , mang theo nụ cười xấu xa, tâm trạng vui vẻ lên xe.
Triệu Uyển Bình là một người hiếu thắng không chịu thua ai, ý tứ hàm ẩn trong câu nói của Chung Vân Thiến làm cô cảm thấy khó chịu, không nhịn được phản kích trả lại. "Chị có lẽ phải thất vọng, tôi sẽ không giống chị, Thiếu Phàm không nuôi tình nhân, mà tôi cũng không dễ dàng ly hôn." Dứt lời, cô chuẩn bị đóng cửa taxi.
Không ngờ Chung Vân Thiến bỗng nhiên đưa tay ngăn lại cửa xe, sau đó lộ ra giọng điệu mỉa mai cười yếu ớt, "Tôi tin là chúng ta giống nhau. Tôi nhớ rõ cô từng nói, ba năm trước cô từng tìm người mang thai hộ, nhưng hôm sau khi sự việc thành công cô lại đổi ý, cô gái đó biết đâu đã mang thai."
"Không, chỉ có một đêm không có khả năng." Triệu Uyển Bình nói một cách chắc chắn.
"Những chuyện không có khả năng thường thường sẽ xảy ra. Nói cho cô biết! Nhậm Hiểu Thần và Khắc Phàm cũng chỉ ngủ với nhau một đêm mà có thai, hơn nữa người mang thai hộ nhất định sẽ tính toán thời gian dễ mang thai."
"Có thể cô ấy muốn chờ đứa bé lớn một chút rồi mới trở lại, cô có biết đứa bé càng lớn càng có giá trị không, nhất là khi nó gọi ba. Uyển Bình, cẩn thận cô ta bất cứ lúc nào cũng có thể mang theo đứa bé trở về tìm Thiếu Phàm."
Trên mặt Triệu Uyển Bình lập tức không còn chút máu, cắn chặt môi.
"Nếu có một đứa bé tồn tại, tính thời gian cũng đã ba tuổi rồi, nhất định sẽ gọi ba! Uyển Bình, đàn ông nếu có đứa trẻ gọi mình là ba thì họ còn cảm thấy hài lòng hơn trái ôm phải ấp một đám phụ nữ". Chung Vân Thiến đóng cửa xe, trên mặt tràn trề tươi cười thắng lợi.
Xe ngay lập tức nghênh ngang chạy đi, chỉ còn Triệu Uyển Bình ở phía sau liều mạng hét to: "Sẽ không, sẽ không, tôi với cô tuyệt đối không giống nhau!". Vì sao lúc nãy cô ta cản lại không phải là tàu vũ trụ? Trực tiếp đưa Chung Vân Thiến biến mất luôn đi, vĩnh viễn không trở về được nữa! NNNNGGGOOOOCCCQQQUUUYYYNNHHHH
Không ngờ chị em dâu một thời gian! Chung Vân Thiến lại không muốn cô sống tốt, mà còn phơi bày nỗi đau ầm thầm của cô!
Lời nói của Chung Vân Thiến như một câu ma chú, gặm cắn tâm tình bất an của Triệu Uyển Bình.
Sau khi Chung Vân Thiến rời đi, Triệu Uyển Bình cô đơn bước một mình trên đường. Cô và Chung Vân Thiến tuy là thân nhau, cũng trao đổi với nhau tâm tình và bí mật vợ chồng với nhau, nhưng chuyện này quá mất mặt mũi. Cô tuyệt đối không nói rõ, giống như --- Thật ra cô và Vi Thiếu Phàm đã sớm chia phòng. Vì vậy Chung Vân Thiến mới biết một nửa sự thật.
Mà một nửa sự thật khác là...
Là một lý do rất buồn cười, cũng là điều cô chú ý nhất: Cô sợ mình sau khi sinh thì dáng người sẽ thay đổi, không còn xinh đẹp như trước kia. Như vậy Vi Thiếu Phàm nhất định rời cô mà đi.
Cô biết Vi Thiếu Phàm cầu hôn cô hoàn toàn là do bề ngoài hấp dẫn của cô.
Khi đó Vi Thiếu Phàm tuổi trẻ, phong độ mới tốt nghiệp viện y học, khi đi học luôn chuyên tâm vào bài vở cho nên anh hoàn toàn không biết cái gì là tình yêu.
Hai người quen biết trong một bữa tiệc của những nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị và kinh doanh, khi đó cô là người mẫu nổi tiếng, chính vào giai đoạn xinh đẹp nhất của một cô gái cho nên tự nhiên sẽ là tiêu điểm trong bữa tiệc.
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của những người đàn ông xung quanh toàn bộ tập trung trên người mình, mà lúc đó ánh mắt của Vi Thiếu Phàm cũng nóng bỏng như những ánh mắt kia, chỉ là trong mắt anh không có ham muốn và ngả ngớn như những đàn ông khác, hơn nữa tuổi tác và bề ngoài xuất chúng của anh làm cô nhanh chóng chú ý tới.
Sau đó gián tiếp biết anh là một trong những cổ đông của tập đoàn Hoằng Vi, cũng là viện trưởng bệnh viện tổng hợp của tập đoàn Hoằng Vi, cô chủ động khiến anh chú ý, lại thực hiện âm mưu thủ đoạn làm cho Vi Thiếu Phàm nhanh chóng cầu hôn cô ta. Cũng chính vì việc này nên cô sợ không còn xinh đẹp nữa thì không thể giữ được trái tim Vi Thiếu Phàm.
Cô từ khi nhỏ cho đến trung học vẫn có một biệt danh là bé mập, bởi vì cô có tính hiếu thắng không chịu thua cho nên dùng tất cả phương pháp giảm béo, mất thời gian một năm cuối cùng cũng giảm béo thành công, cũng vì vậy khiến cho mặt mũi ngày càng xinh đẹp.
Mà cô lại thuộc tạng người dễ mập, nên mấy năm qua luôn phải dựa vào thuốc để kiểm soát cân nặng, cho nên cô hoàn toàn không dám mang thai, cũng hoàn toàn không ngừng dùng thuốc giảm cân. Cô chưa bao giờ dám quên giáo viên thể hình đã từng cảnh cáo tuyệt đối không thể mang thai, nếu không sau này muốn gầy lại sẽ rất khó khăn. Cho nên đến tận bây giờ cô không thể vượt qua chướng ngại tâm lý này. Vậy cô có nên sinh con để cứu vớt cuộc hôn nhân sắp tan vỡ của mình hay không? Nhưng sau khi cô sinh con xong trở thành người phụ nữ béo ú, xấu xí, thì cuộc hôn nhân của cô cũng chưa chắc duy trì lâu dài hơn như khi chưa sinh con. Giống như mẹ và chị gái của cô – ba của cô ta vì chê mẹ cô ta xấu xí mà còn béo, anh rể cũng chê chị cô béo không có hương vị phụ nữ, vì vậy hai người đều có người tình ở ngoài.
Không, cô không thể giống mẹ và chị của mình, muốn có con thì còn có nhiều phương pháp mà, chỉ cần cô khăng khăng không ly hôn, có thể nghĩ biện pháp để "tạo ra đứa bé ".
Nhưng cô ta sẽ không tìm người mang thai hộ, làm sao cô ta có thể ở ngoài cửa phòng yên lặng đồng ý chồng mình cùng người phụ nữ khác trên giường "tạo ra đứa bé"?
Hiện tại bây giờ đã là ba năm sau, khoa học kỹ thuật ngày càng phát triển! Bây giờ cô ta chỉ cần mượn tử cung là được rồi, không cần phải để cho chồng mình và phụ nữ khác lên giường.
Trong lúc vô tình đã về đến nhà. Đóng cửa lại mới phát hiện giày của Vi Thiếu Phàm không ở trên giá giày, cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, hơn nữa một khi nghĩ tới vấn đề xấu thì lại không ngừng lại được. Cô sợ mất Vi Thiếu Phàm!
Cô vất vả lắm mới câu được con rùa vàng là Vi Thiếu Phàm, anh chính là tượng trưng cho cuộc sống giàu sang, cô không muốn mất anh, rất không muốn.
Đang muốn gọi điện hỏi tội thì đúng lúc đó Vi Thiếu Phàm bước vào cửa.
"Vi Thiếu Phàm, tại sao anh về trễ, anh đã đi đâu?" Triệu Uyển Bình thở phì phò, cả tên cả họ lấy ra gọi đang muốn bước vào phòng Vi Thiếu Phàm.
Vi Thiếu Phàm vừa về tới nhà, liền bị chất vấn bởi giọng điệu tràn ngập mùi thuốc súng, anh không nhịn được nhìn cô một cái, sau đó đi về phía phòng mình.
Anh luôn lạnh nhạt với cô! Càng làm cho Triệu Uyển Bình tức giận hơn, cản lại trước khi anh vào phòng.
"Có phải có hồ ly tinh bám lấy anh, không để cho anh về nhà không? Anh nói rõ cho tôi!"
"Lại nữa, cô rốt cuộc quậy đủ chưa?". Cũng đã chia phòng ngủ rồi, cô vẫn không để cho anh một chút bình an, đến khi nào anh mới có thể thoát khỏi cuộc hôn nhân này?
"Chưa đủ, trừ khi tôi bắt được con hồ ly tinh bám lấy anh!"
"Con mắt nào của cô thấy hồ ly tinh bám lấy tôi? Cô có phải chưa uống thuốc? Hoặc là uống thuốc quá nhiều rồi?".
Chậc! Trời sinh tính hay nghi ngờ cũng là bệnh. Kể từ sau khi kết hôn, cô đối với anh luôn nghi ngờ, làm cuộc hôn nhân không bình thường coi như xong đi, từ khi anh yêu cầu cô sinh con thì vấn đề ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Vợ chồng mà không sinh con? Cho nên tình huống này không phải là trong lòng có vấn đề, chính là đầu cô vấn đề, anh liền sắp xếp cho cô kiểm tra tại khoa thần kinh não. Cho nên, từ đó Triệu Uyển Bình có thói quen dùng thuốc.
"Tôi có uống thuốc hay không không liên quan, việc anh vì sao về nhà muộn mới có liên quan! Tôi hỏi anh, anh bên ngoài có phải có người tình hay không?"
Lời cô làm Vi Thiếu Phàm nhìn chăm chú, anh căm ghét cô bởi vì cô không ngừng nói những chuyện này, bịa đặt vô căn cứ.
"Uyển Bình, vừa phải thôi". Anh nghiêng người lắc qua cô, muốn nhanh thoát khỏi chuyện này.
"Vi Thiếu Phàm! Anh đứng lại đó, tôi còn chưa nói hết!"
"Giữa chúng ta trừ ly hôn ra, hoàn toàn không có gì để nói". Bọn họ mỗi lần nói đến chuyện ly hôn giống như chia thời gian, mỗi lần nói không tới năm phút đã cãi nhau. Nói cả một năm, vẫn chưa ly hôn được.
"Anh... anh muốn ly hôn? Anh là người không có lương tâm"! Triệu Uyển Bình trút giận lên người Vi Thiếu Phàm, không ngừng đánh lên người anh.
Cô cố tình gây sự làm anh không chịu được nữa, bắt được tay cô, dùng sức quăng cô lên trên một bên ghế sa lon, "Đủ rồi, cô cứ làm ầm ĩ như vậy là đang ép tôi không về nhà."
Nhìn Vi Khắc Phàm và Nhậm Hiểu Thần yêu nhau thắm thiết, anh mới hiểu rõ hôn nhân phải cần có là tình yêu. Triệu Uyển Bình từng làm cho anh vừa gặp đã thích, vẫn khuôn mặt xinh đẹp ngày đó chưa từng thay đổi, nhưng khi cô luôn cố tình gây sự, anh thấy cô thật đáng ghét, làm cho anh hiểu mình đối với cô chỉ là một lúc mê hoặc không phải là tình yêu.
Anh đã kết hôn với cô, anh sẽ cố gắng chịu trách nhiệm với cuộc hôn nhân này, nhưng cô làm cho anh không thể nhịn được nữa, mới lấy ly hôn để được giải thoát.
"Không muốn về nhà? Chứng tỏ anh thật sự có người tình ở bên ngoài!"
"Tôi có thể suy nghĩ đến việc nuôi tình nhân. Tôi mặc dù là người trưởng thành, nhưng vẫn cần một gia đình hoàn chỉnh, cần sự ấm áp!"
"Ý của anh là, tôi không cho anh sự ấm áp?"
"Đó là sự thật."
"Không nói đến việc anh có người tình ở ngoài, còn nói tôi không cho anh sự ấm áp?"
"Uyển Bình, nếu vẫn tiếp tục cãi nhau nói tiếp cũng không có ý nghĩa gì, ly hôn đi, điều kiện tùy ở cô." Anh lần nữa muốn xoay người vào phòng.
"Thiếu Phàm." Triệu Uyển Bình đột nhiên ôm chặt anh từ phía sau, "Em rất yêu anh, em không muốn ly hôn, em cũng không muốn chia phòng ngủ."
Cô hối hận khi cùng anh chia phòng ngủ, ngay cả chìa khóa phòng anh cô cũng không có, làm cô hàng đêm tịch mịch khó nhịn không chỗ phát tiết. Như vậy cũng chỉ tiện nghi cho hồ ly tinh bên ngoài.
Vi Thiếu Phàm gỡ tay cô ra, đối với sự cầu xin bất ngờ của cô anh không hề cảm động, bởi vì anh đối với cô ta từ lâu đã không còn cảm giác.
"Đi uống thuốc rồi ngủ."
"Được. Nhưng từ hôm nay, em muốn ngủ cùng anh." Cô lại ôm chặt anh.
"Uyển Bình, xin lỗi cô, tình hình này tôi không thể cùng cô ngủ cùng giường chung gối được." Anh kéo tay của cô ra lần nữa, dứt khoát vào phòng, sau đó... khóa cửa.
"Vi Thiếu Phàm, anh...”Triệu Uyển Bình tức giận cầm gối dựa ghế sa lon lên, từng cái, từng cái ném về phía cửa phòng anh."Tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý ly hôn!"