Edit + Beta: Toả Toả
Thời Giang đã được cậu dỗ dành xong rồi, tối hôm qua đã ôm cậu ngủ, nhưng khi buổi sáng thức dậy cậu lại chưa hề được Thời Giang ôm!
Chắc là chỉ mới dỗ xong được một nửa.
Cậu sẽ tặng thư tình cho Thời Giang, không chừng có thể sẽ dỗ tốt được anh.
Mục Vân Tinh tràn đầy nhiệt huyết, cả ngày cũng không đi đâu, mấy học sinh trung học ở dưới lầu gọi Mục Vân Tinh đi chơi bóng rổ Mục Vân Tinh đều kiên quyết từ chối, hơn nữa một mình độc chiếm phòng sách, không cho Thời Giang đi vào.
Trong lúc đó Thời Giang đã làm phiền Mục Vân Tinh mấy lần, khi Mục Vân Tinh thấy Thời Giang đi tới, cả người đều nằm úp sấp về phía trước, không nhúc nhích tí nào, còn bảo Thời Giang mau rời khỏi đây đi.
Nhưng Thời Giang đã nhìn thấy góc của tờ giấy mà Mục Vân Tinh che đậy, lưu manh trung nhị đang viết thư tình cho anh.
Trong lòng Thời Giang nảy lên một ý xấu, cố ý đi qua động tay động chân với Mục Vân Tinh, vừa xoa đầu Mục Vân Tinh, vừa bóp cái má lộ ra một ít của cậu. Nhưng Mục Vân Tinh không dám phản kháng, khuất nhục mà tiếp nhận.
Tâm trạng của Thời Giang rất tốt, tạm thời buông tha Mục Vân Tinh đang để anh tuỳ ý xoa bóp.
“Đi ăn cơm thôi.”
“Ồ, anh ra ngoài trước đi.” Mục Vân Tình vì cái bất ngờ này mà lao tâm khổ tứ, Thời Giang rất phối hợp, trước khi đi ra ngoài còn rất tri kỷ đóng cửa lại cho Mục Vân Tinh.
Bảy hai ba là Mục Vân Tinh nấu cơm, hai tư sáu là Thời Giang nấu cơm. Chủ nhật thì tuỳ ý.
Nhưng lưu manh trung nhị rất ít khi nấu cơm vào chủ nhật, bởi vì cậu là giáo bá, giáo bá ở trường học không áp bức được người nào, cho nên ở nhà sẽ áp bức Thời Giang.
Nhưng hôm nay, Mục Vân Tinh lùa cơm, sau khi nhai xong liền nghiêm túc nói: “Ngày mai em sẽ làm một bữa cơm thịnh soạn cho anh.”
Thời Giang buồn cười, liều mạng như vậy luôn sao?
“Được, rất chờ mong tay nghề của thầy Mục.”
Thầy Mục đắc chí, buổi chiều tiếp tục bế quan.
Trong suốt hai tiếng Mục Vân Tinh bế quan đã không bị Thời Giang làm phiền nữa, trên người chỗ nào cũng thấy không quen. Cậu đem thư tình cất vào trong ngăn kéo, đi ra ngoài gọi Thời Giang.
Kết quả nhìn thấy Thời Giang ở ban công, Thời Giang không biết tìm ở đâu ra một đống bình hoa đặt ngay ngắn ở mỗi góc của ban công, mỗi một góc đều cắm ba đoá hoa hồng.
Mục Vân Tinh đếm, tổng cộng có 12 bình hoa. Có tất cả 36 đoá, một đoá cũng không thiếu.
Thời Giang đang chăm chút cho hoa mà cậu tặng.
Mặt Mục Vân Tinh không được tự nhiên, kích động đến mức suýt chút nữa đã đá một cước vào bình hoa, nhưng kìm lại được.
Cậu đi qua ngồi xổm bên cạnh Thời Giang, thấy Thời Giang đang tưới nước lên cánh hoa hồng, mỗi lần tưới một ít.
Thời Giang thấy Mục Vân Tinh đến, sau khi tưới nước lên một đoá hoa hồng xong, cười hỏi: “Không ở phòng sách làm sự nghiệp viết vời của em nữa sao?”
Mục Vân Tinh: “.......”
Mục Vân Tinh vẫn đang trong trạng thái kích động, không hề mắng chửi chồng của mình mà ra vẻ bình tĩnh nói: “Nếu anh thích chúng, sau này em có thể tặng anh mỗi ngày.”
Thời Giang bật cười một tiếng, tâm trạng rất tốt, gọi một tiếng Mục Vân Tinh.
Mục Vân Tinh đáp lại, nhìn về phía Thời Giang.
Thời Giang nghiêm túc nói: “Vân Tinh, đợi đến khi chúng đều héo hết rồi, em chỉ cần tặng anh một bông hồng để anh chăm sóc là được rồi.”
Mục Vân Tinh nhíu mày, nhìn về phía mấy bình hoa: “Vậy 11 cái bình khác không phải đều bị lãng phí sao?”
Thời Giang cười: “Đúng vậy. Ai bảo Vân Tinh thế nào cũng phải mua 36 đoá làm chi, thiếu một đoá thì không còn lãng mạn nữa.”
Mặt Mục Vân Tinh đột nhiên đỏ lên, sao cậu lại lãng mạn như vậy chứ, má!! Thời Giang vừa nói ra cậu đã thấy xấu hổ! Mục Vân Tinh lấy tốc độ 100m/s chạy khỏi nơi này.
Thời Giang cười khẽ một tiếng, tiếp tục tưới nước lên những đoá hoa hồng mà Mục Vân Tinh tặng. Quá nhiều hoa hồng, thì chỉ có thể đối xử bình đẳng. Nhưng nếu chỉ có một đoá, thì có thể đem tất cả tình yêu đều cho nó.
*
Sau bữa tối ngày thứ ba, Mục Vân Tinh vẫn còn đang viết thư tình. Thời Giang thu dọn bát đũa, tự hỏi Mục Vân Tinh đang viết bức thư tình có một không hai gì mà có thể viết liên tục ba ngày?
Ba ngày, ngoại trừ đi làm việc, đều đóng đô ở nhà.
Thời Giang bất đắc dĩ, rửa bát xong liền gọi Mục Vân Tinh dắt chó đi dạo.
Mục Vân Tinh nhíu mày nhìn quanh nhà: “Trong nhà có nuôi chó sao?”
Thời Giang lắc đầu, nắm tay Mục Vân Tinh: “Không phải có nuôi một em liếm chó sao?”
Mục Vân Tinh: “.........”
Nhịn xuống!
Cơ mà liếm chó cũng có tôn nghiêm!!!
Mục Vân Tinh rầu rĩ không vui, muốn Thời Giang phải kéo mình, cậu là chó, cho nên phải được kéo.
Mục Vân Tinh rất sảng khoái thừa nhận mình là một em chó, dù sao liếm chó vẫn là chó. Thời Giang buồn cười, có đôi khi da mặt của Mục Vân Tinh là không ai sánh kịp.
Nhưng sau khi chó Tinh Tinh bị kéo một hồi đã đòi chạy đua với Thời Giang.
Bên ngoài tiểu khu tương đối yên tĩnh, nhìn lướt đến cuối đường cũng không có ai cả. Thỉnh thoảng có một vài chiếc ô tô chạy ngang qua.
Thời Giang bất lực: “Muốn chạy thì tự mình chạy đi, anh tính giờ cho em.”
Mục Vân Tinh đã viết xong bức thư tình, hơn nữa cảm thấy bức thư tình này có thể làm cho Thời Giang cảm động rớt nước mắt, cho nên bây giờ cậu đưa ra chút yêu cầu gì đó cũng không phải rất quá đáng.
Cậu không muốn được tính giờ, cậu muốn chạy đua với Thời Giang.
Mục Vân Tinh hơi ngẩng đầu nhìn Thời Giang với vẻ mặt nghiêm túc, sau đó.....
“Tính giờ đi.” Giọng của cậu buồn bực, sau khi đợi Thời Giang tính giờ đã như mũi tên rời cung mà chạy nước rút 100m.
Thời Giang chậm rãi đi tới, không có Mục Vân Tinh bên cạnh, Thời Giang khẽ cười một tiếng, dắt chó đi dạo quả nhiên là phải buộc dây!
Thời Giang khoảng chừng là đi đến một góc, Mục Vân Tinh mồ hôi nhễ nhại chạy trở lại, cúi người thở hổn hển, hỏi: “Bao nhiêu?”
Thời Giang bấm dừng lại, nhìn nhìn: “4 phút 15 giây, em chạy đến hồ Tĩnh Tâm chưa?”
Mục Vân Tinh giơ ngón tay cái ra, biểu thị đúng vậy.
Chạy bộ xong Mục Vân Tinh mệt thành chó luôn, hai người chuẩn bị trở về. Nhưng khi Thời Giang chuẩn bị rời đi, đột nhiên bị Mục Vân Tinh ôm chặt lấy.
Thời Giang vững vàng tiếp được Mục Vân Tinh, Mục Vân Tinh ngẩng cao đầu, đôi mắt sáng rực, chắc chắn là sáng hơn cả những ngôi sao trên bầu trời.
“Thơm, mau về nhà tắm rửa thôi.”
Mục Vân Tinh có một tật xấu. Cậu thích ôm lấy Thời Giang sau khi vận động cả người đầy mồ hôi, ý định ban đầu là muốn làm cho Thời Giang thấy thối, tốt nhất là có thể làm cho Thời Giang cũng thối theo cậu luôn.
Nhưng Thời Giang lại không đánh bài theo lẽ thường, thậm chí còn ôm chầm lấy cậu mà nói thơm.
Mục Vân Tinh không được tự nhiên cho lắm, cho nên về sau mỗi lần vận động xong cậu đều phải ôm Thời Giang một chút, để Thời Giang cũng được thơm thơm.
Mục Vân Tinh cười khúc khích, không muốn buông tay.
“Thời Giang, em muốn hôn anh.”
Thời Giang tựa vào tường, vòng tay qua eo Mục Vân Tinh cười khẽ một tiếng: “Giáo bá muốn hôn còn cần anh phải cho phép sao? Giáo bá bây giờ đều cô đơn như vậy hửm?” Âm cuối kéo dài ra, tràn đầy ý trêu chọc.
“Đệt cụ anh.” Một câu thô tục của Mục Vân Tinh trực tiếp chặn lại miệng của Thời Giang, thật lâu sau mới buông ra.
Kỹ thuật hôn của Mục Vân Tinh không tốt, chỉ cần cậu chủ động, môi của Thời Giang nhất định sẽ bị rách. Lần này khoé miệng kia bị rách chút da.
Thời Giang còn liếm liếm môi, nhìn thấy ánh mắt trực diện của Mục Vân Tinh.
Cậu giống như một tên yêu râu xanh, đè lại tay của Thời Giang, khẽ hôn lên xóa đi một ít vết máu trên khóe môi cho Thời Giang.
“Tao đệt, tụi nó có phải đang hôn nhau không?”
Mục Vân Tinh nghiêng đầu, có hai người đàn ông cách đó không xa đi ngang qua, đứng ở nơi đó nhìn bọn họ.
Mục Vân Tinh đang định nói, người đàn ông bên cạnh đã nhổ nước bọt: “Gay chết tiệt, đúng là xui xẻo.”
“Phi phi phi.”
Nói xong đang muốn đi thì Mục Vân Tinh bùng nổ: “Má!” Một câu chửi thề được thốt ra, nắm tay cũng cứng lại, cậu mới vừa bước được một bước đã bị Thời Giang bắt lấy cánh tay.
Mục Vân Tinh đang muốn thoát ra, cả người đã bị Thời Giang ôm lấy từ phía sau: “Vân Tinh, ngoan, đừng đánh nhau.”
Cơn tức giận của Mục Vân Tinh nhất thời hạ xuống, nhưng vẫn rất hung ác, còn có một đầu tóc đỏ.
Hai người kia chỉ biết bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, bị dáng vẻ lưu manh của Mục Vân Tinh doạ sợ. Lắp ba lắp bắp nói một câu cay độc rồi lập tức chạy mất.
Mục Vân Tinh thấy người đã bỏ chạy cũng không thoát khỏi được vòng tay của Thời Giang, rất bất mãn: “Con mẹ nó, bọn họ mắng chúng ta là gay chết tiệt, còn xem thường chúng ta nữa!”
Cả người Mục Vân Tinh đều xù lông, toàn thân nổi đầy gai góc.
Thời Giang nhổ gai cho Mục Vân Tinh: “Không phải mỗi ngày đều cùng mấy anh em cư dân mạng mắng chửi nhau sao? Sao hôm nay lại bùng nổ vậy? Hả?”
Mục Vân Tinh rất tức giận, giọng cũng hơi lớn: “Cái đó làm sao giống nhau? Nhóm bọn họ cũng không có mắng anh! Gã lại mắng anh! Anh lại còn ngăn cản nữa!”
Mục Vân Tinh vừa nghĩ liền vô cùng uất ức, thoát khỏi vòng tay của Thời Giang, trông giống như một cây bắp cải không được ai yêu thương, bóng lưng đều lộ ra vẻ thê lương.
Thời Giang cười: “Anh cũng không phải giống loài gì quý giá, mắng như vậy cũng không được sao?”
Mục Vân Tinh rầu rĩ đi ở phía trước, giọng nói cực lớn: “Đúng vậy!”
Hợp tình hợp lý.
Cậu vẫn lầm bầm chuyện Thời Giang bị người ta mắng là gay chết tiệt, càng nghĩ nắm tay càng cứng, còn muốn chạy tới đem hai người kia đánh một trận.
Thời Giang mỉm cười, quả đấm của lưu manh trung nhị bị chọc ra rồi, anh đi tới trước mặt Mục Vân Tinh chặn đường của cậu.
“Làm gì vậy?” Mục Vân Tinh nghiêng đầu không muốn nhìn Thời Giang, trong lòng vẫn còn tức giận.
“Anh lại muốn ôm em.”
“Không cho ôm!”
Mục Vân Tinh đang cực kỳ tức giận vẫn bị Thời Giang ôm lấy, gió nhẹ thổi qua, đêm hạ trước sau vẫn luôn dịu dàng.