Mang Thai Ngoài Ý Muốn - Điềm Tức Chính Nghĩa

Chương 2: Chương 2: Công khai




Editor: Min

Chương 2: Công khai

Đối mặt với vẻ vô tội của Ôn Nhiên, Thẩm Minh Xuyên cũng không thể trách cứ được.

Việc này rõ ràng là trách nhiệm của hắn lớn hơn, không thể trách mắng lên trên đầu Ôn Nhiên, Thẩm Minh Xuyên chủ động nhận tội: “Thật xin lỗi, là do tôi sơ suất.”

“Vậy bây giờ phải làm sao?” Ôn Nhiên vuốt bụng của mình, khó mà tưởng tượng ra được ở bên trong lại đang mang một sinh mệnh nhỏ bé, “Nếu sớm biết thì lúc không ăn uống được gì tôi đã đi kiểm tra rồi.”

“Cậu sinh đứa bé ra đi.” Thẩm Minh Xuyên nói.

“.... Không phải chứ đại ca, thật sự muốn sinh sao?”

Ôn Nhiên dù chỉ một chút cũng không muốn sinh con, không nói đến việc cậu còn chưa chuẩn bị tốt việc sẽ làm ba, hiện tại cậu còn đang trong thời kì tốt nhất của một diễn viên, sự nghiệp đang phát triển cực kì nhanh, nếu phải sinh con thì sẽ mất một năm thậm chí là nhiều năm mới có thể tiếp tục đóng phim. Lúc này muốn có con, thực sự không thể xem là một quyết định sáng suốt.

Hơn nữa hôn nhân của cậu và Thẩm Minh Xuyên hoàn toàn chỉ là gặp dịp thì chơi, hạ màn rồi thì cũng không ai để ý đến ai, không hề có tình cảm, sinh cái cmn ấy mà sinh.

Cậu với Thẩm Minh Xuyên là hợp đồng hôn nhân, hồi đó Thẩm Minh Xuyên bị người nhà thúc giục đến sốt ruột, nhưng hắn căn bản đều không có hứng thú với cả trai lẫn gái, tính lãnh đạm chính là tiêu chuẩn.

Mà Ôn Nhiên lại là người sợ kết hôn, cũng không muốn làm ba mẹ thất vọng, hai người ăn nhịp với nhau, liền có cuộc hôn nhân này.

Ba năm này hai người quả thực đã rất thoải mái, ngoại trừ khi ở trước mặt công chúng và trước mặt ba mẹ thì hai người phải giả bộ, còn lại cả hai đều không phải thực hiện nghĩa vụ của hôn nhân, cũng không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của đối phương, thân và tâm đều tuyệt đối tự do.

Cậu là một tiểu minh tinh không có bối cảnh gì, nhờ cuộc hôn nhân này mà nhận được không ít lợi ích, thời gian ba năm ngắn ngủi, cậu năm ấy từ một diễn viên tuyến 18 (*), hôm nay đã vọt lên tuyến đầu, phong quang vô hạn.

Nếu như không có đứa bé này.

“Nếu như cậu không mang thai, hoặc là mang thai mà không cho người nhà biết được, chúng ta có thể có hàng trăm lý do để chia tay.” Thẩm Minh Xuyên nhìn Ôn Nhiên, khẩu khí không thể nghi ngờ mà nói, “Trước mắt, chúng ta cũng không có lựa chọn khác.”

Đứa bé này, không chỉ là hy vọng của mẹ Thẩm, ba Thẩm mà còn là hy vọng từ rất lâu của ba mẹ Ôn Nhiên, những người khác trong Thẩm gia cũng đang dõi theo họ, hoàn toàn không có lý do gì để phá bỏ.

Hơn nữa từ lúc kết hôn đến nay, ba mẹ Thẩm đối xử với cậu như con trai ruột, mặc dù bọn họ không nói, Ôn Nhiên cũng biết rõ họ luôn nghĩ đến cháu.

Đạo lý này Ôn Nhiên cũng hiểu, chỉ là, cậu vẫn không muốn sinh.

Sinh đứa nhỏ xong, sẽ có ràng buộc, có mối quan tâm, trong lòng Ôn Nhiên phải suy nghĩ cẩn thận, vẫn hy vọng mình có thể sinh con với người mình thích, cho đứa bé một gia đình đầy đủ, có được hai phần tình yêu toàn vẹn.

“Cậu không cần đặt quá nhiều áp lực lên đầu mình,“ Thẩm Minh Xuyên thấy sắc mặt cậu không tốt, mềm giọng nói, “Những việc sau này cậu để Đàm Mai an bài từ chối toàn bộ đi, có tổn thất gì tôi sẽ gánh vác, tôi sẽ an bài những vấn đề khác thỏa đáng, cậu cứ an tâm tĩnh dưỡng là được.”

“Ừm.”

Những điều Thẩm Minh Xuyên cần nói cũng đã nói ở bên trên hết rồi, Ôn Nhiên cũng biết không còn đường lui, chỉ có thể đồng ý.

+++

Bởi vì khi đang quay chương trình Ôn Nhiên bị ngất xỉu, cho nên fan vô cùng lo lắng cho thân thể của cậu, đều hỏi thăm tình hình của cậu.

Người trong Studio chỉ lên Weibo nói cậu không có việc gì, cũng không nói lý do vì sao cậu ngất xỉu, thành ra khắp nơi đều lo lắng có phải thân thể có vấn đề gì hay không.

Kết quả là tới hôm sau, cậu post lên Weibo một tấm ảnh với hai bàn tay trắng nõn đặt trên bụng làm trung tâm bức ảnh, kết hợp với: Có thêm một tiểu ma vương.

Ngay tức khắc Weibo bùng nổ, tin Ôn Nhiên mang thai thoáng cái trở thành top hot search, cũng rất thành thật không hề khách khí mà quăng lên một chứ “Bạo” (bùng nổ), những lời chúc phúc trên Weibo của cậu liền lập tức vượt sáu chữ số.

Không chỉ riêng ở Weibo, tin tức công bố chưa đến một giờ, Ôn Nhiên nhận được không biết bao nhiêu là lời chúc phúc từ người thân và bạn bè ——Là thảo căn (*) lại được “Gả vào” hào môn, mặc dù Thẩm Minh Xuyên không hề tránh né các dịp mà luôn cùng với Ôn Nhiên “tú ân ái”, nhưng người khác lại nghĩ là gã nhà giàu kia cũng chỉ nhắm vào thân thể cậu mà thôi.

(*) Thảo căn “草根 “: thảo trong thảo trạch 草澤, căn trong Căn bổn 根本 - thảo căn theo nghĩa này là gốc nhà quê (bình dân)

Đặc biệt là đã kết hôn ba năm nhưng không có thai, trong đại gia tộc không phải đều là mẫu bằng tử quý (*) hay sao, mọi người lo rằng cậu có thể vì như vậy mà bị thất sủng, bị ức hiếp, bị khinh thường.

(*) Mẫu bằng tử quý “母凭子贵”: Mẹ có vinh hiển là nhờ con.

Ba năm qua, Ôn Nhiên không chỉ một lần nhận được lời khuyên tìm người mang thai hộ hoặc là thụ tinh ống nghiệm gì đó, làm cậu dở khóc dở cười.

Trong lòng Ôn Nhiên thầm mắng MMP (*), trên mặt thì vẫn cười hì hì nhận lời chúc phúc, trả lời mấy lời chúc phúc trên Wechat còn đỡ, trả lời điện thoại chúc mừng còn phải làm giả bộ như cao hứng lắm, vừa dập máy xuống, mặt cười cũng muốn cứng cả lại.

(*) MMP: câu chửi thề vùng Tứ Xuyên.

Chuyện này có lẽ chính là tự làm tự chịu.

“Ầyy, đừng có gọi cho tôi nữa, tôi đang thấy buồn nôn vì nụ cười của chính mình rồi đây.” Sau khi kết thúc cuộc gọi với dì cả, Ôn Nhiên vô lực nói, “Sớm biết thế này đã không công khai.”

Nhất thất túc thành thiên cổ hận (*), tại sao sau đó cậu lại không biết phải uống thuốc tránh thai chứ!

(*) Nhất thất túc thành thiên cổ hận: Một bước sa chân hận đến ngàn thu.

Ngồi bên cạnh cậu là người đại diện Đàm Mai, nghe vậy thì nói: “Nếu đã quyết định sẽ sinh, thì sớm muộn gì cũng phải công khai chuyện này ra thôi.”

Đàm Mai hiểu rõ câu chuyện lúc đó của bọn họ, cô kỳ thực cũng rất muốn biết đôi oan gia này làm thế nào mà ở cùng một nơi với nhau, người ngoài thì thấy bọn họ phi thường ân ái, cùng vào cùng ra.

Nhưng Đàm Mai biết, hai người đó ngoại trừ những tình huống cần thiết, bình thường một tháng phỏng chừng gặp nhau không quá hai lần, thậm chí còn không thể tính là bạn bè, nhiều nhất cũng chỉ tính là xã giao.

Cho nên bọn họ có thể làm ra một đứa trẻ, cũng là kỳ tích.

“Chị nói xem đêm đó em nên đè Thẩm Minh Xuyên thật tốt, có lẽ người mang thai chính là hắn rồi.”

“???” Đàm Mai nhìn đến muốn đục lỗ trên người Ôn Nhiên, lại nghĩ đến vóc dáng của Thẩm Minh Xuyên, nói: “Không phải chị đả kích cậu, ý tưởng như vậy là không thực tế, vẫn là nên tỉnh đi.”

Ôn Nhiên trở mặt cái xem thường: “Có thể đừng nói ra không, em cũng cần mặt mũi nữa.”

Đàm Mai cười cười, nói: “Vậy chị sẽ hủy bỏ bớt những công việc tới đây của cậu, chỉ giữ lại một số việc thoải mái, cho đúng thời điểm thì cậu lộ diện.”

Tin tức Ôn Nhiên mang thai chẳng những làm cho cậu và Thẩm Minh Xuyên bất ngờ không phản ứng kịp, còn khiến cho công việc mà Studio an bài bị xáo trộn, toàn bộ lịch trình nửa năm của Ôn Nhiên đều đã kín, đột nhiên mang thai, tất cả công việc sắp tới đều bị hủy bỏ, cả đám nhân viên được Studio nuôi dưỡng giờ lại một lần nữa lập kế hoạch.

May mắn là Ôn Nhiên cái khác không có, nhưng lại có tiền. Thẩm Minh Xuyên chưa bao giờ là keo kiệt khi đầu tư cho Ôn Nhiên ở phương diện này, đóng vai diễn “một người chồng tốt” vô cùng nhuần nhuyễn.

Hơn nữa Thẩm Minh Xuyên có quyền có thế, một số những bản hợp đồng ban đầu có điều khoản bất lợi thì đều được đẩy sang bên Thẩm Minh Xuyên xử lý, bọn họ cũng không thiệt thòi cái gì.

Cho nên thật ra Đàm Mai cũng không rầy rà, có thể có được nghệ sĩ như Ôn Nhiên, Đàm Mai chính là nhặt được báu vật.

“Vậy bộ phim điện ảnh của Cố tiền bối cũng phải bỏ sao?” Ôn Nhiên đau lòng hỏi.

Mấy năm nay Ôn Nhiên chủ yếu là đóng phim truyền hình, chưa từng đóng bất kì phim điện ảnh nào, thật vất vả mà dựa vào thực lực của bản thân tới casting phim của ảnh đế Cố Danh Thành để dành được vai nam hai, thì giờ cậu lại mang thai.

Đau lòng đến không nói nên lời, Cố Danh Thành luôn là thần tượng của Ôn Nhiên, tuy vai diễn kia của cậu chỉ là nam hai, cũng không biết là có bao nhiêu câu thoại, số lượng nam diễn viên trẻ tuổi muốn đầu quân vào đây chen chúc nhau, cuối cùng (cơ hội) lại bị cậu tóm tới tay, vì thế mà bản thân cậu còn cảm thấy đắc ý một hồi.

“Việc này... phần diễn của vai đó phải khoảng chừng hai tháng, Cố Danh Thành lại có tiếng là nghiêm khắc, nghe đâu tổ phim của hắn ta thì nữ làm việc như nam, mà nam thì làm việc như súc vật, tình huống trước mắt của cậu không thích hợp với việc quay phim cường độ cao như vậy, Thẩm tiên sinh cũng sẽ không đồng ý đâu.”

Đôi mắt Ôn Nhiên như những ngôi sao nhỏ mà nhìn Đàm Mai.

Đàm Mai bị cậu nhìn đến sởn cả gai ốc: “Cậu muốn cái gì? Đừng có làm ra chuyện gì, chị nói với cậu này, loại cơ hội này về sau không phải không có, nếu cậu muốn đóng phim thì tài nguyên bên Thẩm tiên sinh rất nhiều.”

“Thế không giống nhau,“Ôn Nhiên nói, “Cố ảnh đế không phải nói bộ phim này chính là tự truyện của anh ấy sao, nói có chút văn nghệ, có thể đi cùng với thần tượng một đoạn đường đời, đó là một chuyện quá mức vinh dự.”

Phim điện ảnh của Cố Danh Thành tên là “Sự ra đời của ảnh đế “, là bộ phim nói về đề tài đô thị, giải thích về câu chuyện một diễn viên bình thường làm thế nào có thể kiên trì với mục tiêu ban đầu giữa giới giải trí như một chảo nhuộm màu lớn như vậy, từng bước trở thành một minh tinh, nghe nói có điểm giống như tự truyện của Cố Danh Thành. Ôn Nhiên đã xem qua kịch bản, nội dung của nó thực sự quá xuất sắc.

Trong bộ phim này Cố Danh Thành làm đạo diễn kiêm diễn viên chính. Cố Danh Thành ra mắt đã hơn 10 năm, đắp nặn được rất nhiều vai diễn khiến người ta khó thể quên được. Anh ta chỉ là một người bình thường không có bối cảnh gì, bước từng bước lên vị trí bá chủ màn ảnh trong vài năm, đã trải qua những thất bại mà rất nhiều người thường không thể tưởng tượng được, bản thân anh ta đã là một huyền thoại, cho nên sự mong chờ của quần chúng đối với bộ phim này là vô cùng lớn.

Ôn Nhiên là fan boy của Cố Danh Thành, càng mong chờ bộ phim điện ảnh này từ rất lâu rồi.

Ôn Nhiên: “Đàm tỷ...”

Đàm Mai phớt lờ cậu.

“Bộ phim này không phải sắp quay rồi sao, bọn họ bây giờ phải thay đổi người cũng chẳng phải chuyện dễ dàng như thế, nói không chừng bọn họ cũng không muốn thay đổi người đâu.”

Đàm Mai thở dài: “Cậu cũng đâu có thiếu tài nguyê, việc gì phải gây sức ép cho chính mình như vậy?”

“Em cũng không muốn sinh con,“ Ôn Nhiên nói, “Nếu không tìm việc để bản thân làm, cả ngày chỉ có ngốc trong nhà dưỡng thai, chắc em sẽ phát điên mất.”

“Rồi rồi, chị sẽ đi sang bên kia thương lượng cùng Cố Danh Thành, xem xem có thể giảm gánh nặng cho cậu hay không,“ Đàm Mai hiểu rõ Ôn Nhiên, cũng biết cái tính bướng bỉnh của cậu, “Thế nhưng chị không dám cam đoan, hơn nữa Thẩm tiên sinh phía bên kia, cậu phải tự mình thuyết phục.”

Ôn Nhiên thấy Đàm Mai không cương quyết nữa, liền vui vẻ nói: “Không thành vấn đề, chỉ cần Cố Danh Thành đồng ý là được, em sẽ lập tức đi nói chuyện với Thẩm Minh Xuyên.”

Tới buổi tối, ông ngoại của Thẩm Minh Xuyên ở bờ bên kia Thái Bình Dương cũng biết chuyện, cũng vui vẻ hớn hở mà gọi video về nói muốn gặp chắt.

“Mới hơn một tháng thôi ông, làm sao đã xem được ạ,“ Thẩm Minh Xuyên rất tự nhiên mà ôm Ôn Nhiên để cậu ngồi lên đùi mình, một tay cầm di động, một tay thì vô cùng thân mật mà vuốt vuốt bụng cậu, “Ông nhìn xem, vẫn còn phẳng mà.”

“Ha ha,“ Ông ngoại Thẩm cười vô cùng thoải mái, “Thân thể của Tiểu Nhiên rất gầy, nên ăn nhiều một chút.”

“Ông ngoại, nhìn con gầy vậy thôi chứ trên người rất nhiều thịt, ông không tin có thể hỏi Minh Xuyên.”

Thẩm Minh Xuyên ôm thắt lưng cậu, không thành thật lắm mà sờ soạng mấy cái, gật đầu nói: “Vâng, sờ cũng thấy có thịt.”

Hiện tại thời tiết đã sang đầu xuân, trong nhà có bật hệ thống sưởi, bọn họ lúc này vừa mới tắm xong, trên người mặc bộ đồ ngủ tơ tằm, không phải là dày, nhiệt độ ấm nóng của lòng bàn tay Thẩm Minh Xuyên lần sờ trên người Ôn Nhiên cũng đáng báo động.

“Minh Xuyên không nỡ để con gầy đâu ạ.” Ôn Nhiên trưng ra vẻ mặt “hạnh phúc “ mà nói, dưới chân không khách khí mà dẫm lên Thẩm Minh Xuyên một cái, ngươi dám sờ loạn này.

Tất nhiên cậu cũng không dám dùng sức mà dẫm, dù sao Thẩm Minh Xuyên cũng là “Kim chủ papa” của cậu, giờ mà phạm thượng sẽ dễ bị chặt đứt tài nguyên.

Hết chương 2.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.